Lục Lẫm tắm xong đi ra ngoài, cạo sạch râu, tỉ mỉ chọn cho mình một bộ quần áo.
Xuất thân từ trường cảnh sát, anh đặt nhiều tinh lực và tâm tư vào việc huấn luyện, hiếm khi chăm chút cho bản thân.
Trong nhà anh là con trai cả, sau khi bố mẹ ly hôn, anh sống với người bố làm cảnh sát hình sự, hai người đàn ông ở cùng một chỗ, trong nhà không có phụ nữ, cuộc sống càng thêm qua loa cẩu thả.
Vào đại học chỉ qua lại với bạn gái là Khương Nghiên, tiểu thư lá ngọc cành vàng, lần đầu tiên cô dẫn anh ra mắt bạn bè, mặc một bộ vô cùng già dặn cứng nhắc, trong vòng luẩn quẩn thiếu gia tiểu thư, mọi người như thành tinh, trên mặt thì khách khí, ánh mắt lại dán lên người của anh không rời, không biết sau lưng đã bới móc anh từ đầu đến chân như thế nào.
Sau lần bị kích thích đó, Lục Lẫm bắt đầu học cách chăm sóc bản thân. Khương Nghiên cũng thích sắm đồ cho anh, dẫn anh đi dạo phố, mua quần áo, cà vạt, thắt lưng, đồng hồ... Mỗi một kiểu dáng, đều muốn tỉ mỉ chọn lựa.
Trong thời gian đó Lục Lẫm rất đẹp trai, tia sáng tỏa ra bốn phía, đi trên đường già trẻ đều ăn sạch, nếu là phụ nữ sẽ không cưỡng lại được quay đầu nhìn anh vài lần.
Tình trạng làm một người đàn ông tinh tế không duy trì được bao lâu, sau khi Lục Lẫm tốt nghiệp vào đội cảnh sát, anh không theo hy vọng của người mẹ cường thế, từ kinh doanh đến chính trị, trở thành một nhân vật vừa có thân phận vừa có địa vị.
Anh đã tự mình đưa ra lựa chọn.
Đi lên một con đường hoàn toàn khác.
Vết đau liếm máu, bảo vệ quốc gia.
Máy sấy vù vù thổi khô tóc, để tiện xử lý, anh cắt đầu cua, ban đầu còn cảm thấy rất có mùi vị đàn ông, hôm nay cũng không biết làm sao, bỗng nhiên nhìn không thuận mắt, giống hệt quả dưa.
Anh cân nhắc, có nên nuôi tóc lâu hơn một chút không, trước khi ra ngoài có thể vuốt keo, trong đội cảnh sát có mấy thực tập sinh mới tốt nghiệp, đầu tóc đều rất phong cách, anh lại không già, có thể học một ít trào lưu của người trẻ tuổi bây giờ.
Chăm chút cho đầu tóc xong, anh đổi đi đổi lại mấy bộ quần áo, đều không vừa ý. Chợt nhớ ra, quần áo trong tủ, đã rất lâu không thay mới, thắt lưng dùng để phối đồ, cũng là kiểu dáng cũ của mấy năm trước.
Sau khi người phụ nữ chết tiệt kia đi, ở phương diện quần áo và phụ kiện đi kèm, anh hoàn toàn đánh mất hứng thú, lười chăm sóc chính mình; bây giờ cô gọn gàng đẹp đẽ trở về, so với hồi mới ra trường cũng không thay đổi nhiều, Lục Lẫm lại sắp bước vào tuổi trung niên, từ anh Lục Lục biến thành chú Lục Lục, anh bắt đầu có cảm giác nóng vội.
Trong hộc tủ có một lọ nước hoa đã bốc hơi gần hết.
Anh mở nắp lọ hít thử, còn có chút mùi.
Xịt hay không xịt?
Xịt nhỉ.
Trông anh như một con vẹt sặc sỡ, tự mình tỉ mỉ cắt tỉa lông.
Đứng trước gương, đánh giá chính mình.
Có đẹp trai hay không?
Đẹp trai.
Tự anh trả lời: nhất định rất đẹp trai.
Chuẩn bị xong, tâm tình khoan khoái, Lục Lẫm cầm điện thoại lên, suy nghĩ có nên gửi lại cho Khương Nghiên một tin nhắn hay không, từ chối như đinh chém sắt và nghiêm túc phê bình cô, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của mẹ.
"Con trai, con còn đang lề mề cái gì? Có biết Y Y nhà người ta đã chờ con rất lâu rồi không?"
"Dạ?"
Cái gì mà một một hai hai (1).
"Không phải cách đây mấy hôm mẹ có nói với con, hôm nay đi gặp một cô gái, sao con lại không nhớ?"
Lục Lẫm cau mày suy nghĩ rất lâu, vẫn không nhớ ra mình đồng ý với mẹ lúc nào.
"Mẹ, mẹ phải thường xuyên nhắc con chứ." Anh đưa ra kết luận này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!