Chương 4: Gửi gắm

Khương Nghiên nhạy bén nhận ra, trong nhà có người.

Những năm gần đây cô tạo thành thói quen, không dám ngủ sâu giấc, một khi nghe thấy còi cảnh sát réo lên, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng thức dậy, xông vào hầm trú ẩn. Chính vì vậy, chỉ cần có tiếng động rất nhỏ, cô sẽ giật mình tỉnh giấc.

Khương Nghiên trở mình ngồi dậy, mở mắt thấy chính là khuôn mặt anh tuấn phóng to của Đoàn Nam.

"A di đà Phật, nữ thí chủ suýt chút nữa đã dọa chết bần tăng rồi."

Anh đi giày Tây, tay chân chống lên cái giường mềm mại của cô, từ trên cao nhìn xuống.

Đoàn Nam có một đôi lông mày sắc nét tựa như họa, lông mi cong dài cụp xuống, khóe mắt đa tình còn có một cái nốt ruồi giống như giọt lệ.

Ban đầu buôn bán trắc trở, tổn thất nửa giang sơn, anh đến làm người trụ trì hỗ trợ chùa Nam Sơn trong ba tháng, khiến nhóm ni cô trẻ mỗi khi thấy anh lại đỏ mặt.

Sau khi trở về thành phố, anh Đông Sơn tái khởi (1), vì vậy hiện tại mới có tập đoàn Đoàn thị.

"Nữ thí chủ, ngài..."

Khương Nghiên đá một phát vào bụng Đoàn Nam, đạp anh xuống giường.

"Tại sao anh lại có chìa khóa nhà của em?"

"Trong ba năm em đi, nhà đều do anh sắp xếp, mỗi tuần đều tới đây quét dọn."

Bảo sao, sau khi Khương Nghiên trở về, phát hiện trong nhà vẫn duy trì trạng thái như lúc cô rời đi, không dính một hạt bụi. Cứ tưởng là Đường Tầm tới đây dọn dẹp giúp, dù sao tin tức cô trở về, trước đó cũng chỉ nói cho Đường Tầm biết.

Đoàn Nam đi tới phía sau, muốn thu hẹp khoảng cách với cô, anh hít lấy hương thơm dầu gội tươi mát trên tóc cô, lẩm bẩm nói: "Anh thỉnh thoảng cũng tới đây, nhìn vật nhớ người."

Khương Nghiên không chút lưu tình đẩy anh ra, lười biếng đi ra phòng khách.

"Anh Đoàn Nam, giao chìa khóa ra đây cho em."

Đoàn Nam đuổi theo: "Em, cái người phụ nữ này, quá nhẫn tâm, nhất định phải tuyệt tình với thanh mai trúc mã cùng em lớn lên sao."

Khương Nghiên mặc kệ anh, đoạt lại cái chìa khóa, đi tới tủ quần áo, thay sang áo lót mình nhẹ nhàng thoải mái.

"Chỗ quần áo này là anh chuẩn bị cho em à?" Ánh mắt cô rơi trên loạt quần áo màu sắc sặc sỡ ở trong tủ, đây không phải là phong cách của cô, không có bộ nào có thể chọn được.

Đoàn Nam nghiêng người tựa vào cánh cửa, vẻ mặt thản nhiên.

"Anh nếu có thời gian, nhớ mang bạn gái tham gia nhiều show thời trang để nâng cao thẩm mỹ nhé?" Khương Nghiên tùy tiện ném ra một bộ: "Nhìn chẳng có tí thẩm mỹ nào cả."

Đoàn Nam luôn kiên quyết phủ nhận anh ấy có bạn gái, cách bạn gái còn thêm một "Cửa".

Khương Nghiên biết, Đoàn Nam chính là cái loại đào hoa, "Giữa trăm hoa khoe sắc, sương sớm không ướt vai"....

Làm bạn bè lâu năm, mặc dù miệng nói Đoàn Đoàn Nghiên Nghiên nồng nàn thân mật, nhưng cũng chỉ là tình bằng hữu, tiến xa hơn nữa, sẽ không được.

"Khương nhi, buổi tối có rảnh không, mọi người muốn tổ chức cho em một buổi đón gió tẩy trần."

Khương Nghiên nướng bánh mì thơm nức mũi, thờ ơ nói: "Hôm nay không được đâu."

"Vì sao thế?"

"Em muốn ra sân bay đón con em."

"......"

Đoàn Nam ngây ngốc một hồi lâu, sau đó trầm mặc hỏi: "Con em? Với ai... Với người nào hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!