Chương 36: (Vô Đề)

Sau khi quay camera lại, chúng tôi mới nhìn thấy một cô gái xuất hiện.

Cô ấy mặc áo thun bình thường, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại đầy sợ hãi.

"Tân Di đại sư, cứu mạng!"

Cô ấy vừa bước đi nhanh, vừa trầm giọng hét lên: Đừng sợ, từ từ nói.

Vương Tử bình tĩnh một chút, hít thở thật sâu, giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện.

"Một tuần trước, tôi đang trên đường đi làm nhặt được một phong bao đỏ, bên trong có một nghìn tệ còn có một cọng tóc."

"Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, còn nghĩ rằng bản thân mình may mắn nhắt được tiền, nhưng khi về nhà, tôi kể câu chuyện này với hàng xóm."

"Cô ấy bị dọa một trận, kêu tôi nhanh chóng bỏ tiền về lại chỗ cũ, cô ấy nói có người đang làm âm hôn, ai nhặt được phong bì đỏ, người đó chính là tân nương!"

"Ngày hôm đó tôi đã quay lại trả phong bì đỏ lại chỗ cũ, nhưng hình như tôi bị dính vào chuyện bẩn thỉu rồi."

Lần đầu tiên Vương Tử gặp chuyện kỳ lạ, là vào cái đêm cô ấy trả phong bì đỏ về chỗ cũ.

Cô ấy thuê nhà ở một mình, đêm đang ngủ cô cảm thấy có ai đó đang chạm vào người cô ấy.

Trong mơ hồ, cô ấy nghe được một giọng nam:

"Được, điều này tốt, tôi thích cô ấy."

Khi cảm giác lạnh lẽo chạm vào cổ, cô ấy chợt tỉnh dậy, trong phòng không có ai khác.

Vương Tử thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình gặp ác mộng.

Nhưng khi nhìn xuống, hông hiểu sao phát hiện trong tay đang cầm một chùm tóc!

Nó giống như trong phong bì đỏ mà cô ấy nhặt được trước đó.

Vương Tử sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Ngày hai trên đường đi làm, cô ngơ ngác đứng chờ đèn giao thông.

Đột nhiên cô ấy nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ cưới đang đứng bên đường, người đàn ông mặc nhợt nhạt mỉm cười với cô.

Tóc của Vương Tử dựng đứng, sắp sửa kêu cứu, nhưng một chiếc xe buýt đi ngang qua, chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đứng đối diện đã biến mất.

Liên tục mấy ngày liền, Vương tử luôn gặp phải đủ chuyện kỳ lạ.

Cô ấy chuyển đến nhà bạn thân ở mới thấy tốt hơn.

Tối hôm nay, ban đầu cô ấy không tính đi ra cửa, nhưng tối nay bạn thân cô ấy đi làm thêm rất muộn mới về, cô ấy không yên tâm, tiện đi đón bạn cô ấy.

Nhưng vừa ra khỏi cổng tiểu khu liền cảm thấy có gì không ổn.

Hình như có ai đó đang theo dõi cô ấy phía sau!

Vương Tử lập tức quay người lại muốn quay về, nhưng khi quay người lại toàn thân đều đơ ra, tiểu khu sau lưng không thất nữa.

Xung quah trời tối đen như mực, căn bản không biết bản thân đang ở nơi nào.

Thực sự không có cách nào, cô ấy chỉ có thể tiếp tục đi thẳng.

Vương Tử sợ đến phát khóc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!