Chương 25: (Vô Đề)

Nhà máy Hoa An, ba anh em họ đang rúc vào nhau trốn trong một góc run rẩy.

Trong nhà máy tối và lộng gió.

Họ cầm đèn pin, mặc dù trên người có mùi khó ngửi, nhưng bọn họ cũng không dám động.

Vừa niệm chú trừ ma, vừa cầu nguyện có người đến cứu họ.

Vo vo vo-------

Sau tiếng vo vo, đèn pin đột nhiên tắt.

Nhà máy hoàn toàn chìm trong bóng tối, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chỉ chiếu sáng được một chỗ nhỏ.

Ở đó, treo hơn chục sợi dây thừng.

Thạch lão đại lấy hết can đảm nhìn lên, gần như mất trí khi thấy cảnh tượng này.

A! Anh ta ngồi bệt xuống đất, nhìn lên với đôi mắt mở to: Ma..... có ma.

Hai người em ngước lên nhìn theo tầm nhìn của anh.

Chỉ thấy có chục người treo trên xà ngang, tự động đung đưa khi không có gió....

A!

A a!

Nhiều người khóc lên như sói hú.

Đừng khóc nữa.

Trong nhà máy vang lên một giọng nữ trong trẻo, ba anh em mới nhớ ra buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang phát.

Họ cầm điện thoại giọng nói run run:

"Tân Di đại sư! Cô đã tới chưa vậy?"

.............

Chưa tới.

Lúc này tôi đang trên đường đi.

Tài xế taxi nói ở đây đường xấu và từ chối chạy xe vào đây.

Tôi chỉ có thể đi bộ tới đây.

Tôi an ủi họ:

"Bọn họ treo ở đó lâu rồi, chỉ là mấy người không để ý thôi, bây giờ dương khí đang mất dần, tự nhiên có thể nhìn thấy."

"Đừng sợ hãi, mấy người càng sợ, dương khí mất càng nhanh."

Ba người đều im lặng, cố gắng không khóc.

Ba anh em càng ngày càng lạnh, lạnh như bị ném vào hầm băng.

Thạch lão đại nhìn cây xà trên đầu, thận trọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!