Viên Thần vui mừng mà khóc.
"Tân Di đại sư, thật sự cảm ơn ngài!"
Ông ta có chút xấu hổ:
"Tôi nhìn thấy cô còn nhỏ như vậy, tôi có chút không tin tưởng, không nghĩa đến tôi thực sự đã sai rồi, ngài đừng chê trách!"
Tôi không để trong long, cũng không có chê trách.
Trong khi nói chuyện, Thanh Sơn và phụ tá của anh ta đã thu dọn túi vải và chuẩn bị rời đi.
Viên Thần lên tiếng kêu anh ta lại:
"Thanh Sơn đại sư, hôm nay vất vả rồi."
Thanh Sơn ngượng ngùng cười:
"Không vất vả, không vất vả. Nếu sự việc đã được giải quyết rồi, tôi xin phép cáo từ."
Họ nhanh chóng biến mất.
Có thể nói là trốn đi.
Viên Thần khịt mũi:
"Thật xấu hổ, mỗi năm tôi đều quyên góp rất nhiều tiền vào chùa Bồ Đê, không nghĩ đến bọn họ đều là những kẻ lừa đảo."
Tôi giải thích:
"Thanh Sơn kia vẫn có một chút năng lực, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ tu luyện."
Ông ta đưa cho tôi một tấm chi phiếu:
"Đai sư, đây tiền đã thỏa thuận trước đó."
Tôi liếc nhìn ông ta và không trả lời.
Viên Thần sửng sốt: Tân Di đại sư?
Thấy ông ta định viết một tấm chi phiếu khác, tôi nhanh chóng ngăn ông ta lại.
"Không phải là quá ít, chỉ là tôi chưa giải quyết triệt để chuyện của ông, cho nên chưa thể nhận tiền được."
Viên Thần: Cái gì?
Tôi đi vòng qua ông ta và nhìn quanh biệt thự.
Họ đi theo tôi từng bước từng bước mà không dám hỏi thêm câu nào.
Cuối cùng tôi dừng lại ở một căn phòng.
Tôi hỏi Viên Thần:
"Căn phòng này để làm gì vậy?"
Viên Thần lập tức trả lời:
"Để những đồ lặt vặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!