Tân Di im lặng, tôi cắn môi, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Tôi và Trình Hạo đã yêu nhau 5 năm rồi, dù thỉnh thoảng có cải vả, nhưng cuộc sống cũng rất ngọt ngào..... tôi sớm đã xem anh ấy như người nhà rồi.
Chúng tôi đang bàn năm sau về quê để kết hôn.
Giọng Tân Di vang lên bên tai tôi:
"Chu Yến, mặc dù những lời này không phù hợp, nhưng xin cô đừng quá đau lòng, có điều gì đó không ổn xung quanh cô, nhanh về nhà đi."
Tôi lau mắt, quay đầu nhìn.
Chỉ nhìn thấy còn vài người trên phố đã trở nên không còn một ai.
Ánh đèn đường ban đầu mờ nhạt đã trở nên nhợt nhạt.
Không khí tràn ngập sương mù dày, tầm nhìn thấp đến mức đáng sợ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, thật sự không còn ai cả.
Tôi nhanh chóng quay về hướng mà tôi đã đến.
Chưa tới 5 phút, tôi đã đến tầng dưới nhà mình, sau đó đẩy cửa vào không chút do dự-----
Nhìn cảnh tượng lạ lùng trước mắt, tôi đứng hình.
Đây..... không phải nhà của tôi?
Đi sai rồi sao?
Tôi quay người đẩy cửa bước ra, nhưng tôi nhận ra phía sau mình có một bức tường lốm đốm, căn bản không có cửa nào cả.
Vậy vừa rồi sao tôi lại vào được?
Đầu tôi tê dại, cả người như rơi vào hầm băng.
May mắn thay, chương trình phát sóng trực tiếp củaTân Di vẫn kết nối với điện thoại của tôi, giọng nói của cô ấy làm tôi bình tĩnh lại.
"Là tôi sơ suất, lẽ ra bạn không nên đi xuống."
Cô ấy có chút ân hận:
"Cô bị trúng mê chưởng rồi, đừng hoảng sợ, tôi đang trên đường tới cầu vượt."
Tôi hỏi giọng run run:
"Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
"Hãy ở yên tại chỗ, cố gắng đừng di chuyển."
Đây.....
Tình hình hiện tại không cho phép điều đó.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đi về phía tôi.
Tôi không kịp nói, bước nhẹ nhàng sang một bên, ánh sáng xung quanh mờ mịt, lo lắng, tôi thấy một chiếc giỏ tre, tôi lập tức bước đến đó thật nhanh, trốn ở trong đó.
Đỉnh đầu bị một tấm ván ép xuống, tôi nín thở trong giỏ tre.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!