Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.
Đợi một chút. Người đàn ông gọi anh ta lại.
Thiên Tầm dừng lại, tóc dựng đứng.
Người đàn ông quay lại nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười quái dị:
"Cậu đi vào phòng tôi à?"
Thiên Tầm ngượng cười: Không có.
Người đàn ông cũng không nói gì, chỉ nhìn anh ta vài giây, rồi chỉ tay vào phòng:
"Ở dưới lầu tôi nhìn thấy rồi, đèn của phòng tôi được bật lên."
Thiên Tầm lập tức phản bác:
"Không thể nào, tôi không mở đèn."
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không nói nên lời.
"Mặc dù nhưng mà, anh trai này có chút ngu nhỉ."
Người đàn ông nghe vậy cười lớn:
"A, hóa ra cậu phát hiện ra rồi."
Thiên Tầm mở miệng, nửa ngày không nói nên lời.
Tôi hét lớn:
"Đồ ngu! Còn không chạy!"
Còn chưa nói xong, Thiên Tầm liền chạy như điên xuống lầu.
Người đàn ông chạy cực nhanh, liên tục đuổi theo.
Đây là một tiểu khu cũ, không có thang máy, ánh đèn hành lang chớp nháy rồi tắt.
Thiên Tầm lao một hơi xuống tầng 1, như một cơn gió.
Khát vọng sinh tồn kí. ch thích khả năng của cơ thể.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng được mở mang tầm mắt.
Nhưng tốc dộ của anh ta không nhanh bằng kẻ sát nhân.
Thiên Tầm bị đá người đá từ phía sau, cả người bay ra ngoài.
Điện thoại cũng bị ném đi rất xa.
Bị bắt rồi à?
"Chết tiệt! Tôi không dám xem nữa!"
Người đàn ông tay cầm dao, từng bước từng bước, bước đến gần Thiên Tầm.
Vào thời khắc mấu chốt này, tiếng còi xe cảnh sát cuối cùng cũng vang lên cách đó không xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!