01
Hôm đó, Trì Ương Hà mơ một giấc mơ, trong đó cô không còn là một người đứng ngoài quan sát câu chuyện của Triều Chu Viễn nữa, mà là người gắn bó với nó từ đầu đến cuối.
Cô cũng không nhớ mình tham gia vào cuộc đời anh với thân phận gì, chỉ biết đó là một vai trò vô cùng quan trọng, giống như đang bước vào một cuốn tiểu thuyết kỳ ảo đầy mê hoặc.
Trong giấc mơ, anh vẫn là con trai của Kesoia, chỉ khác là không có một quá khứ đầy tiếc nuối. Vì thế, cuối cùng anh cũng chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường khác.
Cô gặp anh vào mùa thả động vật hoang dã trong một khu bảo tồn.
Ai đó giúp cô đeo thiết bị bảo hộ, đưa cho cô một khẩu súng lục nhỏ và dặn rằng đừng đi quá xa, bởi rừng rậm rất dễ lạc đường.
Trì Ương Hà nghe nhưng cũng chẳng để tâm, ánh mắt chỉ dõi theo màu xanh bạt ngàn của cánh rừng tự do.
Tôi muốn chạy nhảy vô tư giữa chốn thần tiên này, muốn cây đũa phép của bà tiên đỡ đầu vĩnh viễn không mất đi hiệu lực.
Tôi muốn bà ấy dịu dàng xoa đầu tôi, xem tôi như một đứa trẻ, rồi nói rằng:
"Bé con, đừng lo, con đường này chắc chắn là đúng."
Con sẽ gặp một người mà lời nói không thể nào định nghĩa được. Có lúc anh ta rất trẻ con, nhưng phần lớn thời gian lại như một kẻ khó ưa.
Anh ta sẽ thờ ơ quan sát niềm vui, nỗi buồn của con, sẽ cười và vỗ tay khi con tức giận, có khi còn véo má con rồi trêu: Giỏi thật đấy.
Nhưng đừng lo, anh ta chắc chắn yêu con.
Con chính là phần thưởng quý giá nhất trong cuộc đời anh ta. Nếu không có con, có lẽ cả đời này anh ta cũng không hiểu bản thân khi thật lòng yêu một người sẽ trông như thế nào.
Đúng vậy, con khiến lý trí trở nên điên cuồng.
Nhưng có nằm mơ, cô cũng không ngờ rằng, sự điên cuồng ấy lại bắt đầu bằng một tiếng súng nổ.
Âm thanh đó quá gần, viên đạn lướt qua tai mang theo cả cơn gió, cô thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại, cả người đã đứng sững tại chỗ. Và rồi, cuộc gặp gỡ này bỗng trở thành một điều hiển nhiên.
Thiếu niên trước mặt đang giương súng săn lên, tư thế chuẩn xác đến mức gần như hoàn hảo. Ngón tay vẫn giữ nguyên động tác bóp cò, lực giật lùi đã được tính toán cẩn thận nên cơ thể không hề bị chao đảo. Trong ánh nắng chói chang, anh trông như được phủ lên một tầng ánh sáng thần thánh.
Cái nhìn đầu tiên anh dành cho cô, có lẽ là qua ống ngắm của khẩu súng. Như thể bà tiên đỡ đầu đang ngầm cảnh báo: Hành trình này nhất định sẽ rất nguy hiểm đấy!
Vậy cô nên nói gì đây?
Chào anh? Anh thế nào?
Hay giơ hai tay lên đầu như một kẻ đầu hàng?
Cô cảm thấy người này quá nguy hiểm. Ai biết được viên đạn tiếp theo có nhắm vào cô hay không?
Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau.
Hóa ra là một con hươu. Máu thấm xuống cỏ, lan ra một vệt đỏ quanh chân nó.
Nó chết rồi à?
"Mắt nó vẫn còn chớp."
…
Cô vốn không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời. Câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng thốt ra.
Anh đã đến bên cô từ lúc nào? Và tại sao lại không bắn vào tim con hươu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!