Thực ra đêm đó vẫn còn một nửa đoạn chưa kể hết, có lẽ là vào lúc rạng sáng. Triều Chu Viễn cúi xuống lục lọi một hồi lâu trong đống quần áo vương vãi trên sàn, cuối cùng đưa cho cô một mặt dây chuyền hình chiếc chìa khóa.
Trì Ương Hà nheo mắt lại, cố ý trêu chọc anh:
"Anh định chỉ cho em cái này thôi à?"
Triều Chu Viễn khẽ cười một tiếng, không rõ là cười vì cô ngày càng đòi hỏi nhiều hơn, hay là cười vì cô nghĩ anh keo kiệt đến vậy.
Sau đó, anh lại cầm lấy một tập hồ sơ đã được đặt trên tủ đầu giường từ trước, đưa vào tay cô.
Thế là, cứ như vậy, ở độ tuổi còn rất trẻ, cô đã dễ dàng có được một tòa nhà.
Càng lật tiếp, tay Trì Ương Hà càng run rẩy.
Triều Chu Viễn lại quá hào phóng, không chỉ giúp cô tìm một lý do phù hợp, mà còn nói những lời khiến cô không thể từ chối:
"Lần sau nếu do dự không biết đi đâu, dù không trở về, em cũng vẫn có chỗ để đến."
Bất chợt, cô lại muốn khóc.
Thì ra anh cũng hiểu, càng tiến gần về phía anh, cô càng mất đi nhiều thứ.
Anh cũng biết, cô vốn chẳng có gì cả, ngoài anh ra, gần như chẳng có thứ gì để gọi là nhà.
Đúng, cô thực sự lo lắng rằng nếu đi quá xa, sẽ khó mà tìm đường quay lại.
Thế nhưng, cô lại thấy anh nhẹ nhàng đắp thêm một tấm chăn lên người mình, như thể vô cùng tôn trọng mọi lựa chọn của cô, thậm chí đã nghĩ sẵn cách để dù cô có rời xa anh bất cứ lúc nào, vẫn có thể sống một cuộc đời thoải mái.
Cô im lặng rất lâu, đến khi nét mặt dần trở nên mơ hồ, Triều Chu Viễn hiếm khi do dự, tự hỏi mình đã làm sai điều gì?
Lúc nãy, anh đâu có tỏ ra dữ dằn.
Bây giờ, anh cũng không cảm thấy mình làm gì sai cả.
Thực sự, anh có chút sợ cô. Cảm xúc của cô phức tạp hơn cả một đám mây.
Triều Chu Viễn.
Ừ, anh đây.
Em yêu anh.
……
Dù rằng, những gì anh trao cho cô xưa nay chưa bao giờ là để nghe câu nói này.
Năm đó Trì Ương Hà đón sinh nhật một mình, nhưng lại khá bận rộn.
Cô đến đài phát thanh đúng giờ, gọi điện cho Triều Chu Viễn đúng giờ, cũng đúng giờ trao đổi với nhà thiết kế và công ty nội thất được mời từ nước ngoài đến.
Đôi khi cô nói chuyện với anh về thiết kế, anh chỉ bảo rằng cô thích là được.
Thế thì cũng được thôi.
Sau đó cô chuyển chủ đề sang bóng đá. Triều Chu Viễn tưởng cô muốn xin chữ ký, nên kể cho cô một danh sách dài những cầu thủ có cái tên rắc rối.
Nghe hiểu mới là lạ.
Trì Ương Hà vừa trách vừa chọn bừa một cái tên anh vừa nhắc đến, bảo rằng chọn người đó đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!