Chương 48: Không muốn chết đuối mà vẫn cứ lao vào xoáy nước

Rượu chảy thành hồ, thịt chất như rừng. Ánh đèn năm sắc rực rỡ.

Khi ánh đèn neon lần nữa lướt qua gương mặt, Trì Ương Hà hỏi: 

"Sao những câu chuyện tình yêu tầm thường luôn xảy ra vào mùa hè?"

Liêu Quyển ngậm điếu thuốc cười:

"Em không muốn chết đuối mà vẫn cứ lao vào xoáy nước, em muốn làm kẻ chơi bời nhưng lại gặp phải thần Cupid."

"Cô gái à, sao em không tự hỏi, làm thế nào mà trên đời lại có nhiều chuyện tốt đến vậy? Mà hết lần này đến lần khác, tất cả đều rơi vào tay em?"

Cô ấy luôn nói chuyện rất thẳng thắn, như thể chẳng ai có thể khiến cô phải nói dối.

Đôi khi, Trì Ương Hà thật sự không muốn cô ấy làm cán cân công lý, vì ai cũng biết trên đời làm gì có nhiều công bằng đến thế, không ai sau khi thú tội lại có thể giữ mãi tờ giấy trắng tinh.

Em đợi chị chút.

Liêu Quyển vẫn chưa diễn xong, bây giờ đang giữa buổi, tranh thủ rít một hơi thuốc, nếu cứ nói chuyện tiếp thì ngay cả điếu thuốc này cũng hút không xong.

Cô ngậm chặt môi, hít sâu một hơi, nhanh chóng kéo nốt hai ba ngụm khói cuối vào phổi. Đôi bốt Martin nhấc lên, dí tắt tàn lửa. Cuối cùng, cô vẫy tay với Trì Ương Hà rồi lao về phía sân khấu.

Không đi vòng qua hậu trường, mà trực tiếp bước lên.

Khoảnh khắc bóng dáng mảnh khảnh ấy khẽ lay động, một người đàn ông đeo đàn guitar đưa tay kéo cô một cái.

Nếu cứ thế này mà viết thành một bản nhạc viên mãn thì cũng không tệ.

Trì Ương Hà nghĩ.

Cô không thể một mình đau khổ vì tình yêu mà những người bên cạnh cũng phải chịu khổ lây.

À, cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao ngày đó khi Liêu Quyển nhìn cô, trong mắt lại lấp lánh nước.

Vì chính cô ấy cũng từng có thứ muốn mà không thể có được, không muốn người khác lại giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng biết làm sao đây, cô vẫn cứ ngốc nghếch.

Tại sao không ai từng nói với cô, con đường theo đuổi Triều Chu Viễn lại khó đi đến thế?

Nói thẳng ra, anh không hẳn là kẻ trăng hoa, chỉ là chẳng ai có thể giữ được trái tim anh.

Anh luôn dịu dàng với cô, nếu không phải vì khi đứng bên cạnh cô lại có người đàn ông khác mà anh vẫn giữ được vẻ thờ ơ ấy, thì có lẽ cô cũng sẵn lòng tin rằng anh thật lòng yêu cô.

Tiếc rằng cô hiểu anh quá rõ, rõ rằng vẻ ngoài hào nhoáng kia chỉ là vỏ bọc. Bên trong trống rỗng, như một đứa trẻ sơ sinh vô tri vô giác, chẳng quan tâm đến điều gì, như thể anh chỉ đang mô phỏng hành vi của con người.

Chỉ riêng việc học cách bắt chước những hành động ấy đã tiêu hao hết sức lực, vậy thì làm gì còn dư thừa để yêu ai?

Tình cảm của anh dành cho cô chẳng giống một người đang yêu, mà giống như một vị khách vô tình được mời đến một khoảnh khắc đặc biệt trong đời cô.

Cô hiểu rất rõ, dù anh có dễ dàng thấu hiểu cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh yêu cô.

Cô thậm chí không thể trách anh. Nếu có trách, thì chỉ có thể trách chính mình đòi hỏi quá nhiều. Vì dù sao thì, về mặt bề ngoài, anh gần như hoàn hảo.

Dù anh chẳng hứng thú với bất cứ điều gì, không có ngoại lệ, vĩnh viễn đứng ngoài cuộc chơi.

Trì Ương Hà cũng từng ảo tưởng, liệu cô có thể dạy anh không?

Dạy anh biết rung động, biết yêu một người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!