Nếu đến giờ còn giả vờ không nghe thấy, thì đúng là quá không biết điều rồi. Triều Chu Viễn hiểu điều đó. Nhưng nếu bắt anh phải nói ra đáp án, anh lại không dễ dàng nói được.
Vậy nên, nhân lúc men rượu chưa tan, anh dứt khoát ném ngược câu hỏi về phía cô:
"Thế nào mới tính là yêu?"
Vừa khéo, một chiếc xe lao vụt qua, cuốn theo cả dòng suy nghĩ của Trì Ương Hà.
Dù sao mà nói, nếu lúc này còn bắt cô phải giữ bình tĩnh, thì cũng quá hà khắc rồi.
"Còn nếu em muốn chết thì sao?"
Triều Chu Viễn sững người, dường như không phải vì say rượu, mà là vì bị chính cô làm cho đơ người.
Từ cổ tay, anh lần từng ngón tay của cô, dừng lại ở đầu ngón trỏ, khẽ bóp nhẹ:
"Mạng này đã có người đặt chỗ rồi. Nhưng anh có thể tặng em mười chiếc xe, em muốn đâm vào đâu thì đâm, chỉ cần chừa lại cho anh một con đường sống là được, thế nào?"
Được rồi, dù cô có quyết tâm cược một ván hết mình vì tình, thì anh vẫn cứ coi đó như một câu chuyện đùa, nói xong là bỏ qua.
Trì Ương Hà giật tay khỏi anh, nhanh chóng bước vào cửa hàng tiện lợi:
"Em vốn không cần mười chiếc xe đó."
Đến đây, Triều Chu Viễn thực sự không hiểu nổi.
Anh nhìn theo bóng lưng kiên định của cô, vừa châm thuốc vừa tò mò. Tại sao chứ? Chẳng phải trước đây rất muốn sao?
À, anh đã quên nói với cô rồi.
Ánh mắt của cô khi lần đầu anh nhìn thấy, anh từng thấy qua trong gương.
Cuối cùng, Triều Chu Viễn vẫn làm theo ý cô, ngồi trên ghế ngoài cửa hàng, tiện tay ném bật lửa và điếu thuốc lên bàn để đợi cô.
Chiếc bật lửa kim loại sáng bóng bị anh kẹp giữa hai ngón tay, xoay một vòng, mép bật lửa gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra âm thanh giòn tan. Một tiếng vang qua, ánh mắt anh rơi xuống đó.
Thứ này đã ở chỗ anh bao lâu rồi?
Ai đã tặng nhỉ? Chỉ biết đó là món đồ cổ từ Áo, một ngày nào đó anh cảm thấy bật lửa lên giống như bóc từng sợi kén, phải kéo cái chốt nhỏ bên cạnh ra để bật, rất thú vị, thế là giữ lại dùng.
Quảng cáoBáo cáo quảng cáo nàyAnh nghiêng đầu nhìn vào trong cửa hàng tiện lợi, qua một lớp kính, thấy Trì Ương Hà đang cúi người chọn ô.
Dù anh không hiểu một chiếc ô thì có gì đáng chọn lựa, nhưng cô dường như luôn thích dành sự nghiêm túc của mình cho những chuyện vô vị như vậy. Không, là với tất cả mọi chuyện cô đều có chút cố chấp. Giống như lần trước ở Calgary, khi mua đôi cốc kia, cô chọn đúng loại phiên bản giới hạn theo mùa.
Anh vẫn nhớ dáng vẻ của cô khi đó, giống hệt bây giờ, cúi người, vài lọn tóc sau tai vô tình rơi xuống gò má, khiến anh nhìn cô tựa như nhìn hoa qua màn sương, khuôn mặt nghiêng bị che khuất, mờ mờ ảo ảo.
Vậy nên anh chưa từng hỏi cô:
Chỉ là một đôi cốc thôi mà, có gì đáng chọn lựa?
Còn quay ngược thời gian về những tháng cuối năm lạnh lẽo vài năm trước. Khi anh gặp cô, trong đáy mắt vỡ nát của cô vẫn còn chút bất mãn với số phận hẩm hiu, nhưng cuối cùng cũng tan biến trước lúc chia xa.
Khi ấy, tham vọng của cô gần như có thể phá vỡ vỏ bọc của mình, biến anh thành bầu trời trong mắt cô.
Xét cho cùng, cô so với chiếc bật lửa trong tay anh càng khiến anh nhớ kỹ hơn.
Không có cô cũng chẳng sao, nhưng vậy thì anh bật lửa để làm gì?
Trì Ương Hà cầm ô đi ra, Triều Chu Viễn liếc mắt nhìn, lại sững người. Đó là một chiếc ô đen vô cùng bình thường, từ kiểu dáng đến màu sắc đều không có gì đặc biệt, không hề thể hiện một chút dấu vết của sự chọn lựa tỉ mỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!