Chương 43: Anh có yêu em không?

Triều Chu Viễn thật không biết điều, ngoại trừ gương mặt. Sự không biết điều đó thể hiện ở từng hành động của anh.

Ví dụ như bây giờ, phản ứng của anh cứ như thể câu nói lạc quẻ của Trì Ương Hà chưa từng được thốt ra, và những chuyện không vui trong quá khứ cũng chưa từng xảy ra.

Vậy nên anh có thể thản nhiên nhìn cô lao thẳng vào lòng mình, rồi đúng lúc dùng bàn tay phía sau vỗ nhẹ xem như đáp lại, còn tiện tay khoác lên vai cô một chiếc áo trong cơn gió đêm lành lạnh của mùa hè.

Trì Ương Hà không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào. Có lẽ là vừa yêu vừa hận.

Hận anh vẫn có thể thản nhiên như vậy, hận anh thờ ơ trước những cơn sóng cuộn trào trong lòng cô, hận đây chỉ là một vở kịch độc diễn. Nhưng cũng yêu đến mức thấy may mắn. May mắn vì ít nhất anh cũng biết quay về, đúng không? Ít nhất anh vẫn đến tìm cô, đúng không?

Ít nhất anh vẫn còn đứng ở đây, đúng không?

Chỉ với điều này, cô có gì mà không thể thắng? Ván bài vẫn chưa kết thúc, thắng bại còn chưa phân định.

Hai tiếng còi xe vang lên như ám hiệu, Mặc Trình Kha ngồi ghế phụ, nửa người chồm lên tranh giành tay lái với tài xế, âm thanh chói tai chính là do anh ta gây ra.

Sau đó, cửa kính xe hạ xuống:

"Có chuyện gì lên xe nói đi, mặc ít thế này, buổi tối trời vẫn hơi lạnh đấy."

Trì Ương Hà nhất thời không phân biệt được anh ta đang quan tâm ai. Quả thật cô mặc không nhiều, chỉ một chiếc váy. Triều Chu Viễn vốn dĩ không mặc ít, nhưng hiện tại chiếc áo khoác đang nằm trên vai cô.

Nhưng cũng chẳng có gì đáng nghĩ sâu xa, vì Triều Chu Viễn đã mở sẵn cửa xe cho cô. Người từng cảm thấy ngay cả việc để anh bấm thang máy giúp cũng có lỗi, chẳng lẽ không tính là một sự thay đổi sao?

Cửa xe đóng lại, Mặc Trình Kha buột miệng nói một câu như thể đã tập trước, nhưng cũng giống như chỉ tiện miệng nhắc đến:

"Vừa xuống máy bay đã nghĩ ngay đến việc đón em, bao nhiêu người chờ trong bữa tiệc, anh chỉ nói một câu, cứ để họ chờ đi."

Câu nói này lập tức giải đáp hết thắc mắc trong đầu Trì Ương Hà lúc ở phòng phát thanh.

Thế nhưng, những trưởng thành mà cô đã trải qua trong quãng thời gian ấy không phải là ảo giác. Cô đã không còn dễ dàng vì vài câu nói đầy ắp của thế giới người lớn mà dừng bước xúc động nữa, cô muốn nhiều hơn thế.

Không phải chỉ một hành động của anh, một đám người vây quanh tâng bốc, hay một câu nói là có thể dừng lại.

Chà?

Câu này, lần trước ai là người đã nói nhỉ?

Trì Ương Hà nhìn khung cảnh thành phố rực rỡ sắc màu ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy nghi hoặc. Vậy là một ngày bình thường như thế này đã chôn xuống một mầm mống, từng lần từng lần liệt kê: nếu như ngày nhập học tài xế không nói những lời ấy, nếu như không bước vào nơi tràn ngập dối trá kia, nếu như không quen biết Triều Chu Viễn.

Nhưng nào có nếu như.

Ông chủ tiệm thuốc lá giống như những người từ chối bán hàng cho trẻ vị thành niên, dứt khoát từ chối cô ngoài cửa.

Thế nhưng, làm gì có nếu như, ông chủ tiệm thuốc lá cũng không hề hỏi tuổi mà ném cho cô một hộp thuốc lá. Ai cũng hiểu rõ trong lòng, trên đời này không thể không có dối trá.

Chiếc xe dừng trước một khách sạn lớn, danh tiếng hàng đầu, từng tiếp đón không ít nhân vật quan trọng, khiến Trì Ương Hà theo bản năng nghĩ rằng đây là nơi chuyên để bàn chuyện làm ăn.

Cô định nói mình chưa kịp trang điểm, không phải là dịp trọng đại gì chứ? Nhưng khi quay đầu lại nhìn, Triều Chu Viễn và Mặc Trình Kha cũng đâu có thay đồ đặc biệt. Nhất là Triều Chu Viễn, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, để lộ chút hình xăm trước ngực, tay áo xắn lên lộ ra cổ tay.

Trì Ương Hà đành quay lại, đứng trước mặt anh, trước tiên kéo tay áo xắn lên xuống, sau đó cài từng chiếc cúc áo cho anh, cuối cùng chỉnh lại cổ áo hai bên.

Lời trêu chọc từ trên đầu cô vang xuống:

"Bắt đầu thấy mất mặt vì anh rồi à?"

Cô ngước cổ, nhìn anh.

Sao có thể chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!