Chương 37: Anh không nhắc đến, nhưng anh đã làm hết

Tấm poster trong trung tâm thương mại lặng lẽ bị tháo xuống, chẳng ai nhớ nơi này từng có một bông hoa rực rỡ.

Lại càng không ai bận tâm, vì sao chỉ sau một khoảng thời gian đỉnh cao ngắn ngủi, tất cả lại lụi tàn nhanh đến vậy?

Trì Ương Hà tận mắt nhìn thấy gương mặt trên vị trí đẹp nhất bị thay thế, cảm giác có chút vi diệu.

Không nhiều, chỉ một chút mà thôi.

Bởi vì cô từng thay Mặc Trình Kha gửi cho một vài phóng viên nhỏ vài tấm vé xem kịch. Kết quả như thế này, cũng không có gì bất ngờ.

Chỉ là đôi khi cô cũng vô thức nghĩ, nếu kiểu người như Mặc Trình Kha có một ngày chịu chuyên tâm, liệu có phải cũng có thể nâng ai đó lên tận mây xanh hay không?

"Thế nào, hợp ý em rồi chứ?"

Giọng Triều Chu Viễn kéo Trì Ương Hà về thực tại.

Gần đây thời tiết đẹp, hiếm khi anh chịu đi dạo lúc rảnh rỗi, tùy hứng bước đi, mệt thì dừng lại, chờ tài xế đến đón.

Triều Chu Viễn tất nhiên chẳng quan tâm ai là người trên tấm poster trước đây, hay bây giờ là ai, anh chỉ đơn giản đoán rằng Trì Ương Hà có thể đoán trúng. Chính điều đó lại làm cô nhớ đến ly rượu trong bữa tiệc lần trước. Cảm giác vi diệu ban đầu lại thêm vài phần tinh quái.

Rốt cuộc thì chuyện này có liên quan gì đến ly rượu đó không?

Người ta nhìn nhận thế nào là chuyện của họ thôi.

Dạo gần đây, Trì Ương Hà dường như trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong nhóm người này, vì sở thích của Triều Chu Viễn dường như chưa bao giờ có tính nhất thời.

Anh nhận định thứ gì thì chơi đến cùng, câu cửa miệng vẫn luôn là:

"Dù sao cũng chẳng mong sống quá lâu."

Nghe nhiều rồi, khó mà không cảm thấy anh như một con phù du tu thành hình người, sáng sinh ra, tối đã chết, chẳng lưu luyến điều gì ở thế gian.

Ban đầu Trì Ương Hà định mua cho anh một ly latte mà Mặc Trình Kha từng giới thiệu, đã đến tận đây rồi mà. Nhưng trước khi bước vào quán cà phê, cô chợt nhớ anh không thích vị mềm mại, chỉ uống espresso, càng đậm càng tốt.

Đúng lúc đó lại thấy có một quán café mèo mới mở, cô bèn dừng lại, đứng trước cửa kính trêu mấy chú mèo con.

Chính vào khoảnh khắc dừng chân ấy, tấm poster xa xa bị thay đổi. Bàn tay Trì Ương Hà đang chạm nhẹ lên cửa kính, bỗng dưng khựng lại.

"Có gì mà hợp hay không hợp."

Tâm ý của cô đâu có quan trọng đến vậy?

"Hợp ý anh mới là quan trọng."

Nói rồi, cô lại tiếp tục chọc chú mèo trước cửa kính, ngón tay khẽ điểm. Chú mèo con cũng rất hợp tác, dùng móng chạm nhẹ vào tay cô.

Triều Chu Viễn nhìn cô cong môi cười, dụi điếu thuốc đang hút dở: Thích thì vào xem.

Trì Ương Hà quay sang hỏi:

"Anh có nuôi mèo không?"

Không.

Câu trả lời dứt khoát, ngay lúc cô cảm thấy có chút hụt hẫng, anh lại nói thêm:

"Trong nhà có một con rồi, đâu thể để em bị bỏ lại được."

Cô trừng mắt nhìn anh, còn anh thì nhếch môi cười đầy vô lại, kéo cô bước vào trong:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!