Toàn cầu ấm lên, mùa hè nóng nhất trong những năm gần đây đang đến.
Nhưng điều khiến Trì Ương Hà ấn tượng sâu sắc về mùa hè này không phải là cái nắng gay gắt, mà là sự rực rỡ của Triều Chu Viễn trong cuộc đời cô.
Ngay từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Enzo đã không ngừng khoe khoang về việc mình đã học nấu món Trung Hoa để hợp với khẩu vị của cô, mỗi ngày đều thay đổi thực đơn.
Thế nhưng, ăn ngon hay uống ngon cũng không thể ngăn được chứng mất ngủ của Trì Ương Hà. Mỗi đêm, cô đều lặp đi lặp lại việc đọc thuộc bài phát biểu cho sự kiện sắp tới.
Một ngày nọ, Triều Chu Viễn bất ngờ trở về, mang theo hơi ấm ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ rút lấy tờ kịch bản trong tay cô.
Quá vất ngờ, Trì Ương Hà ngẩn người vài giây mới lấy lại tinh thần, ngước lên nhìn nghiêng gương mặt anh.
"Kính thưa các vị khách quý…"
Lời nói đùa chỉ kéo dài đến đây, sau đó kịch bản lại bị Trì Ương Hà giật về.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là câu chữ bình thường, nhưng được anh đọc lên lại khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Enzo đứng dậy đi dặn dò bếp làm món ăn mà Triều Chu Viễn thích. Trong khi đó, anh kéo ghế bên cạnh Trì Ương Hà ngồi xuống, cầm lấy bát đũa của cô, tiếp tục ăn nốt nửa bát cơm còn lại.
Có vẻ món ăn không hợp khẩu vị lắm, anh khẽ nhíu mày, không biết nhớ đến điều gì mà quay sang trêu chọc cô: Chăm chỉ thế?
Trì Ương Hà thở dài, gắp món ăn yêu thích nhất của cô đặt trước mặt anh: Mai phải dùng đến.
Triều Chu Viễn không vui, đặt bát xuống:
"Ồ, chuyện ngày mai còn quan trọng hơn cả gặp anh hôm nay à?"
Nhiều lúc, Trì Ương Hà thực sự cảm thấy con người này quá ngang ngược.
"Anh cũng có nói trước là anh về đâu? Nếu biết trước, em đã rảnh rỗi rồi."
"Vậy nếu anh muốn em ngày nào cũng rảnh rỗi thì sao?"
Trì Ương Hà quay đầu, chạm phải ánh mắt anh, trong đó có chút gì đó chờ đợi, giống như anh đã đứng ở đó từ lâu, chỉ đợi cô nhận ra.
Càng đúng lúc thời gian gần tám giờ tối, giống như cô đang đóng vai nam chính không chịu về nhà trong một bộ phim truyền hình, bỏ lại người vợ kiều diễm một mình chờ đợi.
Phụ nữ đôi khi hay đa sầu đa cảm, dù thực tế không phải vậy nhưng vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Thế nhưng, nếu cứ như vậy, anh lại được đằng chân lân đằng đầu mất thôi?
Nghĩ vậy, cô liền thuận miệng nói ra một câu thoại tầm thường trong phim: Anh nuôi em à?
Gò má bị nụ cười của anh làm cho phồng lên, lập tức bị anh nhẹ nhàng nhéo lấy.
"Tulip đúng là tham lam, có vẻ em không hài lòng với số tiền nhận được vào sinh nhật rồi?"
Làm sao có thể không hài lòng chứ.
Trì Ương Hà chưa từng thấy ai chuyển khoản chính xác đến từng ngày, từng tháng như anh. Phong cách của Triều Chu Viễn luôn là thẳng thắn và trực tiếp.
Trên đời này, không ai không thích tiền cả.
Nếu phải tìm ra một khuyết điểm, thì có lẽ chỉ có thể trách những con số lạnh lùng đó không thể truyền tải sự ấm áp như nhiệt độ cơ thể anh.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra một câu trêu chọc để trả đũa, chuẩn bị để anh nếm trải cảm giác của nam chính phim truyền hình tám giờ tối, thì lại bị Enzo bưng món ăn lên làm gián đoạn.
"Ăn ngon không? Nếu chưa đủ, còn muốn ăn gì nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!