Những ảo tưởng sai lầm của thiếu nữ ngây thơ khi xem anh là thiên thần tình yêu của mình, nhắm mắt lao vào giấc mơ, trong đó chỉ có hình bóng của anh.
Chỉ vì một nụ hôn không ngờ tới, dù anh từ chối để lại số điện thoại cũng không còn quan trọng, cô vẫn sẽ nhớ khoảnh khắc ánh trăng lẻn qua cửa sổ chiếu lên cổ áo anh, ánh sáng tụ lại vì anh.
Trông khá giống một gã đểu.
Một gã đểu có tiền, đến cả bầu trời đầy sao cũng hào phóng với anh hơn.
Cũng không thể oán trách sự hai lòng của Trì Ương Hà cô.
Từ nhỏ mẹ đã dạy không thể gieo hết hạt giống trên một mảnh đất, nếu nó chết, cô sẽ chết đói.
Ngoài cửa có tiếng thẻ từ quẹt kêu một tiếng tít, cùng lúc đó là tin nhắn gửi tới.
Trì Ương Hà liếc nhìn tên người gửi, không chút do dự lao vào vòng tay của Đới Nghệ Nhiễm,
"Mình đã hoàn toàn cắt đứt với tên kia rồi."
Đới Nghệ Nhiễm phản ứng không nhiều, tiện tay đặt hộp cơm mang về cho cô lên ghế thay giày,
"Ừ? Mình cứ tưởng tên đó chỉ là thú cưng điện tử của cậu, thật sự là người à?"
"Đúng vậy, và còn…nếu khắt khe hơn, chắc là tính ngoại tình nhỉ? Dù sao cũng hai lòng mà, rõ ràng lúc đi du lịch tốt nghiệp mọi thứ còn rất ổn."
Trì Ương Hà cầm hộp cơm đi tới bàn, tò mò hơn về lúc nào và vì sao mối quan hệ của họ bắt đầu biến chất, đến mức cô không cảm thấy buồn chút nào.
Có lẽ cô thật sự không có thời gian để tiêu tốn quá mức cho một mối quan hệ, cuộc sống đã đủ bận rộn khiến cô mệt mỏi rồi.
Vậy nên không trách Đới Nghệ Nhiễm không quan tâm, họ quen nhau nhờ thi vào trường nghệ thuật, so với việc kiếm tiền và thi cử mệt nhọc, Lưu Lệ Hành xuất hiện trong câu chuyện của cô hiếm hoi đến mức thấp.
"Ăn nhanh đi, thầy vừa bảo xuống dưới một chút."
Khách sạn này phần lớn là các thí sinh thi vào trường nghệ thuật, tiện vì gần trường thi.
Họ ở tầng chín, thầy giáo và các nam sinh ở tầng bảy, mỗi ngày thi xong đều xuống báo cáo với thầy một chút để thầy có kế hoạch nộp đơn vào các trường tiếp theo.
Nhưng hôm nay rõ ràng Trì Ương Hà không để tâm lắm đến việc báo cáo mà có chuyện khác đang khiến cô để ý.
Tập phim Hàn Quốc trên điện thoại vừa cập nhật đến tập tám, nam nữ chính cuối cùng cũng chạm môi nhau nhờ kịch bản được sắp đặt kỹ lưỡng.
Việc môi lướt nhẹ ra sao, tay đẩy nhau thế nào không phải điều quan trọng, trọng tâm là nụ hôn đó.
Điều quan trọng là hôm nay cô cũng có một nụ hôn, dù chỉ là giả vờ.
Khoảng cách gần gũi thì không phải lần đầu, nhưng khuôn mặt đó thì là lần đầu tiên.
Giấu đi những cảm xúc trong lòng là điều cô học được sau này, nhưng lúc đó cô chỉ ngậm thìa mà hỏi:
"Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem nếu vừa mới chia tay mà lại gặp được khuôn mặt chỉ có trong giấc mơ…"
Đới Nghệ Nhiễm không thương xót mà nói:
"Đó chính là Khương Thái Công câu cá."(*)
(*) Khương Thái Công câu cá, lại có người nguyện ý cắn câu.
–
Xuống tầng bảy, có vài nam sinh đang trò chuyện trong phòng, một người tỏ ra rất ân cần gọi cô: Đàn chị!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!