Có một số lời không cần nói rõ, đến nơi này lại càng không cần, đâu có ai hồ đồ.
Khi còn đang ngẩn ra, bả vai của Trì Ương Hà bỗng bị Bạch Trạch Lâm nắm lấy từ phía sau.
Cô chưa kịp né tránh thì đã bị kéo đi về phía trước, trong khoảnh khắc không rõ mình có muốn phản kháng hay không.
Đúng lúc đó, Triều Chu Viễn đang cầm ly rượu giữa hai ngón tay, khẽ liếc mắt nhìn qua, ánh mắt chạm vào cô từ xa.
Nụ cười trên môi anh chưa kịp nở hết, chỉ nheo mắt, rồi thản nhiên nhấp một ngụm rượu như thể đang kính cô.
Anh uống vào là ngọt, nhưng rơi vào lòng Trì Ương Hà lại hóa thành chua, ánh mắt kia khiến cô bỗng chốc sững lại, đứng ngay trước mặt anh ta.
Bạch Trạch Lâm giơ tay lên chào anh một cách tự nhiên.
Triều Chu Viễn khẽ gật đầu đáp lại, đặt ly rượu xuống bàn cao, rồi hỏi cô: Xuống nước không?
Cô lắc đầu, cổ họng như mắc phải xương cá, nuốt không được, nhả cũng không xong, ngay cả muốn trách anh tại sao mua con cá nhiều xương đến thế cũng chẳng thành lý do chính đáng.
Vậy đi dạo nhé?
Anh đứng dậy, đi ngang qua cô mà không hề nắm tay, dường như mặc định rằng cô sẽ theo kịp, cứ thế bước thẳng về phía trước, chẳng bận tâm đến ai khác.
Có lúc Trì Ương Hà cảm thấy mình thật vô dụng, khoảng cách chỉ còn nửa bước là không theo kịp nữa, nhưng cuối cùng vẫn phải bước theo anh:
"Em có hơi muốn về rồi."
Triều Chu Viễn dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô: Không khỏe à?
Cô lắc đầu.
Anh lại hỏi: Mệt sao?
Cô khẽ thở dài, nói:
"Anh cứ coi như là em không khỏe đi."
Không còn cách nào khác, trong ánh mắt anh đầy vẻ khó hiểu, thật sự không hiểu được cô đang giận dỗi điều gì. Bảo anh đoán thì hoàn toàn không thể, dù có nói thẳng với anh cũng vô ích.
Trì Ương Hà hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng, muốn xác nhận điều gì đó:
"Anh gặp lại cô ấy có vui không?"
Ai cơ?
Kỳ Kỳ đó.
"Không phải em từng rất thích cô ta sao?"
Chuyện đó đã là quá khứ, cô đâu có nói rằng hiện tại vẫn thích.
Cô định mở miệng nhưng đã bị anh chặn lại trước, lười tiếp tục bàn luận chủ đề vô nghĩa, tiện tay tìm lý do khác:
"Tulip, không thể quá hiền lành được, đúng không?"
Giọng điệu như đang dỗ dành cô, dịu dàng trầm ấm.
Nhưng Trì Ương Hà hiểu ý tứ ẩn trong lời anh, rằng anh đang nhắc nhở cô đừng có lằng nhằng truy hỏi Bạch Trạch Lâm đến cùng, không thể quá hiền lành được.
Em muốn về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!