Chương 25: Nếu anh không tỉnh, em định ở đây qua đêm với anh sao?

Triều Chu Viễn tặng cô một chiếc điện thoại, còn mở rộng cánh cửa gia đình chào đón cô, dùng hành động thực tế để dạy cô hiểu rằng mình xứng đáng với điều gì và liệu bản thân có đáng giá hay không.

Điểm duy nhất có thể bắt bẻ là năm nay anh  bận rộn một cách bất thường. Vừa bước sang năm mới, công việc đã chất đầy, nếu như khởi đầu của một năm là dấu hiệu báo trước cả năm tiếp theo…

Những lúc anh không có nhà, người giúp việc sẽ đưa Trì Ương Hà tưới cây, cắt tỉa cành lá, đầu bếp sẽ mang cá tươi đến cho cô chơi, còn Enzo thì đắc ý khoe với cô những cảnh quan được thiết kế tỉ mỉ, ria mép vểnh lên đầy kiêu hãnh.

Mọi người ở đây đều rất tốt với cô.

Ai cũng cẩn thận, dịu dàng như đang chăm sóc một bệnh nhân, mở miệng là lời khen ngợi.

Trì Ương Hà thực sự có bệnh trong lòng, nhưng bản thân cô lại không thấy có gì to tát. Chỉ là Enzo không nghĩ vậy, ông bồn chồn đi vòng quanh phòng, không ngừng lẩm bẩm:

"Công chúa nhỏ đáng thương của tôi."

Chiếc điện thoại của cô vẫn chưa lắp thẻ SIM.

Cô đã đắn đo mãi về chuyện này, cũng giống như thái độ của cô đối với chuyện gia đình vậy, luôn do dự, mâu thuẫn, nếu không thì làm sao có thể thành bệnh.

Triều Chu Viễn đề nghị cô đổi số mới, đổi một tâm trạng mới. Cô cũng muốn vậy, nhưng cô hiểu rõ  chỉ đổi một tấm thẻ thì không thể giải quyết được gì. Những cơn ác mộng luôn theo sát như hình với bóng.

Nhưng tốt nhất vẫn là đổi thôi.

Ừ, đổi đi, rồi đổi một cái khác nữa.

Enzo gọi cô ra ăn tối. Đó là món cá do chính cô chọn, cách chế biến cũng hợp khẩu vị cô.

Sau bữa ăn, cô ngồi ở phòng khách chơi xếp hình Lego, Enzo đọc báo một lúc rồi đi ngủ, trước khi rời đi còn lặng lẽ để lại một ngọn đèn sáng.

Thói quen này là gần đây mới có, bởi vì điện thoại của cô chưa có SIM, không thể gọi điện, mà Triều Chu Viễn thì chẳng có giờ giấc cố định để về nhà.

Có hôm cô buồn ngủ thì đi ngủ, có hôm lại ngồi chờ suốt cả đêm.

Ban đêm khiến cảm xúc lắng xuống, cuối cùng Trì Ương Hà cũng có thời gian để nhìn lại năm vừa qua.

Kỳ lạ thay, rõ ràng là xa nhau nhiều hơn gần gũi, nhưng sự mê luyến lại càng tăng lên.

Tính đến hôm nay, cô đã đi khắp mọi ngóc ngách trong căn nhà này, cũng đã thấy được những mặt không ai biết của anh ta, vậy mà dường như vẫn chưa đủ.

Con người đúng là tham lam.

Ban đầu chỉ muốn một mẩu bánh mì để lót dạ, dần dần lại muốn một đồng tiền vàng, rồi từ một đồng thành cả kho, đến cuối cùng chẳng còn biết điểm dừng. Tiếng cửa mở vang lên, cô ngước nhìn đồng hồ treo tường, hôm nay anh về cũng sớm.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, chậm rãi dừng lại bên cạnh cô.

"Định biến thành gấu trúc à?"

Cô lườm anh,

"Em để đèn cho anh đấy."

"Ngủ rồi cũng có thể để lại mà."

Đúng vậy, ngủ rồi cũng có thể để lại, nhưng mà mở mắt ra đã nhìn thấy anh thì khó lắm sao?

Vừa dọn gọn bàn xếp hình, cô vừa nói:

"Sắp khai giảng rồi, nhưng sau đó là Tết Nguyên Tiêu, vẫn còn kỳ nghỉ."

Triều Chu Viễn, dù mệt mỏi, vẫn tỏ ra nghi hoặc: Sao mà lắm lễ thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!