Chương 10: Kéo dài âm cuối

Khoảng thời gian trước và sau kỳ huấn luyện quân sự, nhiều câu lạc bộ chủ động tuyển thành viên theo nguyên tắc

"ai đến trước được trước".

Khi được chọn, Trì Ương Hà đang ngồi dưới ô che nắng uống nước.

Không xa lắm, một nhóm sinh viên năm trên đang tụ tập, cầm bút, ra dáng đàn anh đàn chị, chỉ tay như đang chọn bài, một nam sinh bước đến chỗ cô.

Đàn anh có ý định tỏ ra ngầu, nhưng gặp cô bé cáo nhỏ, cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như làn nước xuân, vì nheo mắt dưới ánh mặt trời mà tạo thành một vòng cung, ánh vàng lấp lánh như gợn sóng.

Vậy là vai trò nữ MC của đêm hội chào tân sinh viên đã được quyết định.

Những hoạt động về đêm khác thay vào đó là những buổi tập dượt ở lớp học trống. Bạn diễn của cô là một nam sinh cao ráo, điềm đạm.

Tập luyện chưa được mấy ngày thì nhóm MC khác cũng đã được chọn xong.

Khi gặp mặt, Trì Ương Hà có phần ngạc nhiên vì không ngờ lại gặp người quen.

So với cô, phản ứng của Lưu Dận bình tĩnh hơn nhiều, còn đề nghị đổi bạn diễn vì họ đã quen nhau từ trước và sẽ có sự ăn ý hơn.

Những hành động ngầm hiểu giữa họ bắt đầu từ ngày thứ tư, Lưu Dận nhờ người hỏi thời khóa biểu của cô, thường xuyên đến chờ trước cửa lớp.

Nếu hôm đó cậu có lớp, cậu sẽ mua cả đống đồ ăn vặt mang đến buổi tập.

Các đàn anh đàn chị không khỏi trêu đùa:

"Đâu phải nịnh bợ tụi này, cậu đang có ý với ai đó thì đúng hơn, giống như kiểu mua nước cho cả lớp chỉ vì muốn tặng một người ấy."

Lưu Dận thuộc kiểu người phóng khoáng, rộng rãi, giống với những chàng trai mà ai cũng từng gặp trong thời thanh xuân của mình, gương mặt sáng sủa, thỉnh thoảng nghịch ngợm, có sức hút tự nhiên, nhiều bạn bè.

Cuối cùng, câu chuyện kết thúc trong lời nói đùa của cậu, cậu lén liếc về phía Trì Ương Hà một cái, nhưng không hề biết rằng nữ chính của câu chuyện từ đầu đến cuối chẳng hề để ý.

Họ nói gì, cô không quan tâm.

Sự cố tình hay vô ý của tuổi trẻ, cô chẳng màng.

Lúc đó, cô đang chăm chăm nhìn điện thoại, trăn trở không biết có nên báo với Triều Chu Viễn rằng gần đây mình bận rộn không.

Nói ra, lỡ đâu có cơ hội gặp mà lại lỡ mất.

Không nói, lỡ khi tập dượt, anh bất ngờ đến.

Trong mắt cô lúc này không chứa được những dòng sông lấp lánh, chỉ còn mình anh.

Thiếu nữ cũng không phải lúc nào cũng làm thơ, cô viết thư nhiều hơn.

Từng chữ từng nét, cô xem đi xem lại vài lần, cuối cùng mới nỡ gửi đi.

Bên kia lớp học có tiếng gọi bắt đầu, Lưu Dận lập tức đọc theo lời mở đầu:

"Kính thưa quý thầy cô, các bạn sinh viên…"

Cô vội cất điện thoại, đi ra đọc lời thoại:

"Mùa thu vàng mang đến sự tươi mát, hoa quế thơm ngát khắp nơi."

Hóa ra cô lại cùng anh trải qua thêm một mùa nữa.

Đó là buổi chiều mùa thu thứ mấy rồi, cô xé chiếc lá phong vừa rơi vào tay, cố gắng tính toán: Ngày mai anh có đến không, hay anh sẽ không đến?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!