Chương 9: Ai mà chưa từng làm con thiêu thân một lần trong đời

Kỳ nghỉ bình thường và vội vã đó giống như một bản báo cáo nhàm chán, còn bộ phim kia là con dấu đỏ đóng ở góc dưới bên phải.

Nhìn thoáng qua, màu sắc trên tờ giấy trắng đủ nổi bật, có thể nếm được hương vị sâu sắc, thêm phần thú vị.

Nhìn kỹ thêm một chút mới nhận ra nó đại diện cho sự kết thúc của quá khứ.

Chỉ là cái tên Triều Chu Viễn đã được mang từ giữa mùa hè nóng bỏng đến đây, chiếc xe ở đầu ngõ vừa nhìn đã biết là của anh

Trì Ương Hà tung tăng chạy đến, vali bị bỏ quên ở hành lang.

Kết quả là người xuống xe đón cô lại là tài xế, ông ấy có chút xin lỗi nói:

"Anh Triều hôm qua về muộn, giờ chắc đang ngủ, trước khi ngủ anh ấy dặn tôi hôm nay đến đúng giờ đón cô."

Cảm giác hụt hẫng chỉ thoáng qua.

Vì cô chợt nhớ ra, chỉ có một lần cô nhắc với Triều Chu Viễn về thời gian nhập học, đó là vào ngày thư thông báo nhập học được gửi đến.

Việc nhìn thấy xe của anh vốn đã là một niềm vui bất ngờ, lại thêm việc biết anh nhớ tới chuyện của cô khiến cô như muốn mượn cánh chim bay vút lên trời.

"Không mang đồ sao? Con gái tôi hồi đó vào đại học, túi lớn túi nhỏ chất đầy xe."

"Vâng! Chú chờ cháu một chút, cháu đi lấy."

Người tài xế nhanh chân hơn cô:

"Cô vào xe ngồi đi, tôi đi lấy cho, tôi biết đám sinh viên các cô không bao giờ mang ít đồ, anh Triều đã dặn tôi lái chiếc xe đủ lớn để chở được."

Thực ra là Triều Chu Viễn chỉ tiện tay chỉ vào một chiếc xe thể thao, người tài xế nhìn thấy mới nói chắc chắn không đủ chỗ.

Triều Chu Viễn đơn giản bỏ mặc, để ông ấy tự tìm.

Cuối cùng, trong số những chiếc xe phiên bản giới hạn, ông ấy chọn ra một chiếc trông khiêm tốn hơn.

Tình cảm cũng giống như vậy, câu chuyện của hai người lại do nhiều người khác kể, trước khi tan vỡ, mọi thứ đều được che đậy bằng những lời nói dối đầy thiện chí.

Không hẳn là lừa dối, chỉ là người lớn nói những điều quá đầy đủ, cô gái nhỏ lại tin những lời đã qua tai là sự thật, cho rằng điều tốt đẹp là điều bình thường.

Trì Ương Hà không rành về xe, chỉ thấy logo của chiếc xe giống như cái cào, rất buồn cười.

Người tài xế nghĩ cô đang vui vì ngày nhập học, dù gì ngôi trường này cũng thuộc hàng top trong lĩnh vực truyền thông.

Ở tuổi đó, có điều gì muốn nói thì không giấu được, suốt dọc đường nói về Triều Chu Viễn.

Quá khứ của anh cô không quan tâm, tương lai của anh còn quá xa xôi, cô chỉ tranh giành hiện tại.

Chỉ cần vui một chút cũng được, cô vẫn còn trẻ, còn nhiều nhiệt huyết để phung phí vào những suy nghĩ viển vông.

Ai mà chưa từng làm con thiêu thân một lần trong đời.

Chỉ một lần thôi, còn thời gian mà.

Cô nghĩ như vậy, rồi đó trở thành khoảnh khắc dũng cảm nhất trong đời cô.

Muốn trở thành chim tinh vệ lấp biển, muốn xây dựng một vương quốc lý tưởng.

Khi vào trường, sự bận rộn của thành phố đã bị cách ly bên ngoài, thay vào đó là một luồng không khí tràn đầy tuổi trẻ.

Người tài xế dừng xe, giúp cô lo liệu đủ thứ việc, quả thật kinh nghiệm của ông ấy rất có ích,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!