Chương 79: Em tên là Liêu Quyển. Còn anh tên gì?

04

Sau này nghĩ lại, mọi thứ dường như bắt đầu thay đổi một cách âm thầm từ khi người đàn ông đó xuất hiện.

Tựa như một vị thần phán xét, hắn đi qua đâu cũng cân nhắc mọi thứ bằng ánh mắt công bằng. Người giàu có thường càng ngày càng giàu hơn, có lẽ vì họ có thể biến tất cả sở thích thành một cách kiếm tiền.

Khi đó, Liêu Quyển đã qua cái tuổi thích mặc váy công chúa, nhưng ông nội vẫn luôn cưng chiều cô như một nàng công chúa nhỏ.

Ông hỏi cô:

"Quyển Quyển thích cưỡi ngựa đúng không? Vậy ông mở cho cháu vài trại ngựa nhé?"

Khi ấy cô không biết, không biết rằng một khi sự ngây thơ gắn liền với lợi ích, nó sẽ trở nên mục nát.

Cũng không biết rằng lời hứa hẹn của người lớn thường đi kèm những lời nói dối thật đẹp, chỉ để phủ lên bề mặt một lớp vỏ hào nhoáng.

Trại ngựa cứ thế mà mở ra, nhưng Liêu Quyển phát hiện, ngay cả việc ngắm nhìn những con ngựa tung vó cũng chẳng thể khiến cô vui vẻ.

Bởi vì dù có đứng sát hàng rào, cúi mắt xuống lướt từ đầu đến cuối danh bạ điện thoại, cô cũng chẳng tìm thấy một dấu vết nào của Thẩm Tịnh Triệt.

Phải rồi, cô đã phạm một sai lầm ngu ngốc nhất.

Suốt quãng đường đó, cô đã quên mất phải xin cách liên lạc với anh, chỉ mải nói cười cùng anh.

Dù có từng chạm mặt một lần thì sao chứ?

Hồng Kông mỗi ngày có bao nhiêu người qua lại, chẳng lẽ cô có thể may mắn một lần, rồi mong rằng số phận sẽ ban tặng cơ hội đó hết lần này đến lần khác?

Nếu có thể quay về thời điểm cô gặp Trì Ương Hà, cô nhất định sẽ rộng lượng mà nói:

"Rosita, nhớ kỹ, mỗi món quà của số phận đều đã được niêm yết giá từ trước."

05

Cô có yêu anh không?

Cũng chưa chắc.

Cùng lắm là cô thích anh mà thôi.

Cô thích việc anh xuất hiện trước rạp chiếu phim, đúng lúc khớp với một câu thoại cô tưởng tượng trong phim điện ảnh.

Cô đem anh ra làm vị anh hùng trong lòng mình, nhưng anh thật sự là vậy sao?

Bắt một cô gái trẻ con suy nghĩ thông suốt những điều này có vẻ quá khó.

Thế giới của cô chỉ có hai thứ: thích và ghét.

Cô cảm thấy nhìn thấy Thẩm Tịnh Triệt rất vui vẻ, vậy tại sao không đi tìm anh chứ?

Liêu Quyển vứt cây kẹo mút ra khỏi miệng, bước ra khỏi trại ngựa.

Ông nội hỏi cô định đi đâu, cô quay đầu lại, lùi về sau hai bước, khuôn mặt đầy vẻ phấn khích, nhưng chẳng nói gì.

Nhưng hành động của trẻ con trong mắt người lớn lại quá rõ ràng.

Rất rõ ràng.

Cô đến Tân Giới khi trời đã sập tối, nhưng không sao, người tình trong mộng luôn xuất hiện vào ban đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!