Chương 78: Thì ra, anh cũng ở đây

Liêu Quyển

01

— Xin hãy cho phép em lặng lẽ rơi xuống như bụi trần, dùng im lặng để chôn vùi quá khứ.

Giữa gió mưa bão bùng, em đến từ biển cả, giờ đây lại ẩn mình trong hoang mạc này.

Những điều cần che giấu luôn rõ ràng, ngàn vạn lời nói cuối cùng hóa thành câm lặng.

Tình yêu chỉ là một loại mê tín của thiên thời địa lợi…

Thì ra, anh cũng ở đây.

Khi bước xuống xe, tai nghe của cô vừa vặn phát đến bài hát này.

Đó là bài cô đã thu âm lúc rảnh rỗi.

Cũng chính bài hát này khiến Liêu Quyển nhận ra rằng, ơ kìa, hình như cô chưa từng hát một bài nào dành riêng cho chính mình.

Thôi kệ, dù sao cô cũng không phải người giỏi ca hát, lại càng không phải là người thích hát.

Tiếp theo nên đi đâu đây?

Chẳng biết nữa.

Rồi sẽ đến đâu?

Chắc cũng chẳng quan trọng lắm.

Cô dường như hiếm khi nghiêm túc suy nghĩ về bất cứ điều gì, luôn mang theo dáng vẻ xốc nổi mà lao đi ngàn dặm. Điều này hoàn toàn khác biệt với cô gái mà cô từng quen, vì thế đôi khi cô cũng tự hỏi, rốt cuộc vì sao bọn họ lại trở thành bạn?

Rõ ràng là hai người hoàn toàn không hợp nhau.

Nhưng đời người chẳng phải chỉ có một lần ghé qua trần thế thôi sao, nói đạo lý với nó làm gì?

Liêu Quyển khẽ cười, những lọn tóc mái rơi xuống trước trán. Cô tung tăng bước ra khỏi nhà ga. Người đông chen chúc, đè ép lên chiếc túi đựng đàn guitar trên lưng cô.

Thật kỳ lạ, một cái túi trống trơn, lõm vào một mảng, chẳng hiểu sao lại có người đeo một chiếc túi to như vậy mà bên trong chẳng đựng gì cả.

Ra khỏi ga, cô dùng vỏ kẹo cao su bọc lại miếng kẹo đã nhai, bẻ luôn chiếc thẻ SIM trong điện thoại, rồi ném vào thùng rác. Bước chân cô nhẹ bẫng khi tiến vào một thành phố mới.

Thực ra, cô không biết nơi này là đâu, cũng chẳng chắc đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị mình hay không.

Nhưng dù sao đã đến rồi, nếu cứ tính toán mọi thứ thì còn gọi gì là muốn đi là đi?

Cô không quan tâm mình có bao nhiêu tiền trong túi, cũng chẳng bận tâm liệu bản thân có đủ kỹ năng sinh tồn hay không.

Châm ngôn sống của cô là:

Người ta không thể chết đói được.

Nhưng, nguyên nhân khiến cô có tính cách này, đương nhiên không phải vì cô nghèo lâu rồi, mà bởi ngay từ nhỏ, cô đã quen với sự giàu có.

Cô sinh ra trong một gia đình có hai thái cực đối lập.

Từ khi còn bé, cô đã nhận được tình yêu thương vô bờ. Dù là cha hay ông nội, ai cũng nâng niu cô như báu vật, cô chính là trung tâm của thế giới này, muốn gì có nấy.

Trong những bức ảnh cũ ố vàng được lưu giữ trong album gia đình, ở bữa tiệc đầy tháng của cô, những người xuất hiện đều là các ông trùm khét tiếng trong giới hắc bạch lưỡng đạo của cảng Cửu Long.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!