Thật tiếc là bây giờ Triều Chu Viễn đi đâu cũng bị ghét bỏ, về đến trang viên, Trì Ương Hà cũng chẳng có sắc mặt vui vẻ gì để chào đón anh. Dù anh đã lấy ra những món đồ chơi quý giá nhất của anh , nhưng ai lại thích mấy thứ đó chứ?
Dù anh có cố bám lấy thế nào, Trì Ương Hà vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, đáp lại hờ hững.
Sự thay đổi diễn ra vào ngày thứ bảy. Khi Trì Ương Hà mở cửa phòng, cô bắt gặp anh đang ngồi xổm ngoài hành lang, trước mặt bày đầy báu vật, trông có chút ấm ức.
Cô bước đến đá anh một cái.
Trước đó, hai người gần như vẫn giữ trạng thái xa lạ dù sống chung dưới một mái nhà, cô cũng chẳng có ý định để tâm đến anh.
Ánh nắng xuyên qua bụi mờ lơ lửng trong không khí, Triều Chu Viễn phô trương phủi chỗ bị cô đá, ánh mắt như hỏi: Đá anh làm gì?
Trì Ương Hà càng tỏ vẻ kiêu ngạo: Đi ăn gelato.
Cô cũng chẳng rõ bắt đầu từ đâu, gần đây cô thường không hiểu nổi chính mình. Không còn như trước kia, khi có thể dễ dàng bộc lộ sự tủi thân hay tổn thương, để người khác đoán từng suy nghĩ của mình.
Bây giờ hoàn toàn khác, muốn làm gì thì làm, nghĩ gì thì cứ thế mà làm, khó ai có thể đoán được.
Ngay cả Triều Chu Viễn đi bên cạnh cũng không đoán ra, chỉ đút tay vào túi, cùng cô đi dọc theo con đường ngập nắng xuân.
Quần áo trên người anh cũng là do cô chọn—một chiếc hoodie đen, dáng ngắn, khiến anh trông trẻ ra không ít, như một thiếu niên thực thụ, dù gương mặt vốn dĩ đã chẳng già dặn gì.
Dọc đường đi có rất nhiều chuyện thú vị.
Một đứa trẻ lang thang nhìn chằm chằm vào cây kem đầy màu sắc trong tay anh với ánh mắt thèm thuồng, thế là Triều Chu Viễn liền mua cho nó một cây thật lớn. Kết quả, thằng bé cầm kem chạy biến, chẳng mấy chốc lại kéo theo một đám trẻ con khác đến.
Triều Chu Viễn và Trì Ương Hà nhìn nhau, rồi mua kem cho tất cả, ai đến cũng có phần.
Đi ngang qua một sân bóng nhỏ, ai đó sút hỏng một cú, anh lập tức buông lời chế giễu.
Thế là bị người lớn trên khán đài tặng ngay một cử chỉ quốc tế đầy thân thiện. Triều Chu Viễn lập tức muốn đi dạy dỗ đối phương một trận, nhưng bị Trì Ương Hà kéo lại. Anh còn hỏi:
"Sao lại bênh người ngoài?"
Nói thừa!
Người ta chỉ là một đứa trẻ thôi mà, bị anh trêu đến phát khóc rồi, chưa từng thấy ai thích bắt nạt trẻ con như vậy, anh bao nhiêu tuổi rồi chứ?
Trên phố dường như đang có một lễ hội nào đó, rất đông người.
Triều Chu Viễn kéo cô chen vào đám đông, giơ khẩu súng đồ chơi lên bắn—mười điểm hoàn hảo.
Trì Ương Hà buột miệng khen một câu, thế là từ đó anh không buông tay cô nữa.
Cuối cùng bắn quá nhiều đến mức chủ quầy cũng có ý kiến, Triều Chu Viễn chỉ đáp:
"Không chơi nổi thì đừng mở quầy."
Không khí càng lúc càng căng thẳng, Trì Ương Hà kéo anh đi, anh vẫn còn luyến tiếc không muốn buông khẩu súng, còn hỏi cô:
"Anh có thể mãi bắn trúng mười điểm, vậy em có thể mãi khen anh không?"
Hôm ấy trời nắng rực rỡ như mùa hè, hai người họ đi rất xa, gặp chuyện thú vị thì dừng lại, ngay cả khi có người cãi nhau, Triều Chu Viễn cũng phải chen vào hóng hớt.
Khoanh tay, dựa vào cột đèn ven đường, cuối cùng buông một câu bình phẩm:
"Tôi thấy cả hai người đều vô dụng."
Câu nói không mang tính công kích mạnh, nhưng sức sát thương thì không nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!