Nhưng yêu một người một cách bình lặng nghĩa là sẽ đánh mất điều gì đó.
Dù Trì Ương Hà đã hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nhưng lúc này cô vẫn khó có thể nói ra một cách rành mạch, mà anh lại cứ nhất quyết chọn thời điểm này để nắm lấy tay cô.
May mà không ai ép cô phải đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
Sự nhiệt tình của Kesoia thể hiện ở việc muốn đưa cô đi khắp nơi để trải nghiệm những điều thú vị. Ao cá phía sau trang viên, trang trại nuôi đầy bò và cừu, rồi khi cô tò mò hỏi:
"Sao không có ngựa nhỉ?", ánh mắt ông sáng lên, lập tức sắp xếp xe để đến trang trại ngựa xa xôi.
Trước khi lên xe, ông còn tiếc nuối thở dài:
"Đáng tiếc là nơi này không phải cái lớn nhất. Nếu có thể, ta thật muốn đưa con đến cái ở Washington…"
Kesoia đã lớn tuổi, mà chuyến đi này lại quá xa, cần có người đi cùng chăm sóc, nên họ chia thành hai xe.
Trì Ương Hà đi cùng Triều Chu Viễn.
Khi lên xe, anh đợi rất lâu, một tay giữ cửa cho cô bước vào, rồi mãi sau đó mới đóng cửa xe lại.
Nhìn thấy dáng vẻ gò bó như học sinh của anh, cô không nhịn được bật cười. Trước giờ có bao giờ thấy anh như thế này đâu. Và rồi, cô chợt nhận ra mình không thể nhớ được trước kia họ đã từng như thế nào.
Dường như chỉ vì người mà cô hiểu rõ nhất nay lại mang một dáng vẻ hoàn toàn mới, quá khứ bỗng trở nên xa xôi và mờ nhạt.
Bởi vì trong ký ức của cô, anh chưa từng như vậy, thế nên những ký ức đó bỗng trở nên không còn rõ ràng nữa.
Triều Chu Viễn.
Anh chậm một nhịp mới quay sang cô.
"Anh đang căng thẳng à?"
Anh khẽ gật đầu.
Đúng là chẳng có chút năng khiếu nào trong tình yêu.
Như trước đây đi?
Quên mất rồi.
……
Cả hai nhìn nhau bật cười.
Trì Ương Hà nói tiếp:
"Em có lẽ sẽ cần rất rất lâu để suy nghĩ, vì đã quá lâu rồi, em không thể phân biệt được yêu anh là thói quen hay là rung động nữa."
Khi đó, anh có một khoảnh khắc hoảng hốt, nhưng rồi lại bình tĩnh nói: Không sao cả.
Bởi vì yêu chính là tự chuốc lấy khổ đau mà.
Thế là, cô an tâm ngồi nghe anh giới thiệu về những con phố, điều bất ngờ là anh còn biết quán gelato nào ngon.
"Anh có thích ăn đâu."
"Anh đặc biệt đi hỏi đấy."
"Vậy còn quán ở góc phố kia?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!