Nếu chỉ bằng lòng vạch rõ ranh giới của Triều Chu Viễn trong phạm vi tình nhân, thì anhấy chắc chắn đạt điểm tuyệt đối.
Lúc rời đi, trời bắt đầu mưa, đặc trưng ẩm ướt của mùa xuân lan đều khắp mọi ngóc ngách trên thế giới.
Ban đầu, anh định bảo tài xế mang ô đến, nhưng Trì Ương Hà lại nói: Không cần đâu.
"Em muốn dầm mưa một chút sao?"
Thực ra, Trì Ương Hà không thể đoán chắc được anh thích hay ghét mưa.
Vì khi nước mưa thấm vào khuy áo, anh chẳng tỏ vẻ khó chịu, nhưng cũng chính anh là người bước vào mưa mà chẳng chờ ô.
Nhưng cô bỗng dưng muốn thử xem.
Anh thực sự thích hay không thích? Không thích thì càng tốt, tốt nhất là để cô kiểm chứng thêm lần nữa. Vì anh nguyện ý cùng cô lãng phí thời gian vào một thứ mà mình không thích.
Lòng người khó đoán, tình cảm tựa như một thí nghiệm nguy hiểm không ngừng kéo giãn giới hạn, chẳng có công thức nào áp dụng được.
Những chất phản ứng mà thầy dạy hóa nhấn mạnh ngày trước, bước ra khỏi cổng trường liền quên sạch.
Vậy nên cô mới muốn biết, rốt cuộc bản thân có tính là một chất phản ứng đủ mạnh không.
Cô gật đầu, Triều Chu Viễn nhìn ra màn mưa rồi nói: Được.
Sau đó, anh cởi áo khoác đưa cho cô, chỉ giữ lại sơ mi trên người, chậm rãi xắn tay áo lên đến cổ tay.
Phải nhắc đến chiếc váy cô mới mua, thiết kế hở lưng tôn lên đường nét eo tinh tế, giá cả đương nhiên cũng đẹp không kém, xứng đáng với những lời tán thưởng khoa trương từ nhân viên cửa hàng.
Trên xe, Triều Chu Viễn có thể dễ dàng lướt tay từ xương sống đến eo cô.
Thuận tiện để làm loạn, nhưng lại không tiện đi chậm trong cơn mưa này.
Chỉ là, sự bất tiện đó đã bị anh hóa giải nhẹ nhàng ngay trước đó.
Vừa khoác áo lên vai, cô đã bị anh nắm nhẹ cổ tay kéo ra ngoài.
Gót giày cao gõ xuống nền đất vang lên từng tiếng cộc cộc quyến rũ kéo dài, như vó ngựa thanh thoát phi qua chướng ngại vật kế tiếp.
Từ bao giờ nhỉ?
Cô dường như đã quen với cách ăn diện này, cuối cùng cũng đi giày mà không thấy lỏng lẻo, cũng chẳng còn bối rối vì váy hở vai.
Còn anh thì sao?
Anh vẫn luôn quen thuộc, thậm chí ung dung đến mức châm một điếu thuốc khi bước đi dưới hành lang.
Tới tận cuối hành lang, ánh đèn phía trước trải dài, điếu thuốc của anh cũng vừa vặn cháy hết.
Thật trùng hợp, trùng hợp đến mức cứ như anh đã tính toán thời gian trước khi châm lửa, hoặc giả như hành lang này được thiết kế để vừa đủ cho một điếu thuốc cháy hết.
Giống như việc anh có thể cùng cô dầm mưa, tùy theo sở thích của cô, để cô hoàn thành bài kiểm chứng nhỏ đầy ẩn ý.
Nhưng điếu thuốc thì không, đã châm lên thì nhất định phải hút đến tận cùng.
Ra khỏi hành lang mới nhận ra đây là một cơn mưa bóng mây. Ở vĩ độ cao, ban ngày thường kéo dài rất lâu.
Nhưng nếu nghĩ rằng cơn mưa này không lớn thì quả là một sai lầm.
Nhìn qua có vẻ không nhiều, khiến người ta tưởng phần lớn giọt mưa đã bị ánh mặt trời hòa tan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!