Triều Chu Viễn đưa cô đến một khu phim trường mới xây.
Dòng đèn neon ghép thành chữ Tulip, nhưng anh chỉ nói đó là một khoản đầu tư nhỏ mà thôi.
Người ta hỏi anh vì sao lại đặt tên đó, anh cũng chỉ tùy ý viết xuống một cái tên.
Những chuyện như thế này, anh không bao giờ kể công. Vì thực ra cũng chẳng có gì để kể.
Chìa khóa xe lấy đại, tên tùy tiện viết, người cũng chỉ tình cờ gặp gỡ.
Sự tùy ý của anh lại thay đổi cả cuộc đời cô.
Một cuộc đời của người bình thường trèo lên bậc thang danh vọng.
Những đoạn đường trống trải ấy, anh đã đi cùng cô.
Còn lý do ư? Không cần tìm hiểu kỹ, đơn giản là anh muốn vậy.
Chỉ là vô tình, anh đã biến tất cả những điều ước năm đó của Trì Ương Hà thành hiện thực.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cuối cùng cũng hiểu vì sao sau này những lời cầu nguyện khác không còn được hồi đáp. Thì ra giữa họ tồn tại một khoảng lệch thời gian tính bằng năm tháng.
Và người cô nên cầu nguyện không phải là nến, không phải là pháo hoa, không phải là Thượng Đế.
Mà là Triều Chu Viễn.
Tặng em.
Anh nhìn ra được cô thích nơi này, dù rằng khu phim trường này không phải do anh chủ đích xây, chỉ là một mối làm ăn đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Nhưng đúng lúc đúng chỗ.
Lại thêm giọng nói dễ nghe của anh, càng làm cho mọi thứ trở nên hoàn hảo:
"Sau này em muốn xem phim lúc nào, cứ bảo họ mở cửa lúc đó."
Vậy là cô quên mất nhà mình cũng có một phòng chiếu phim.
Chỉ nhớ mùa đông năm đó, cô cứ bước đi rồi lại ngoái đầu tìm anh giữa dòng người, khiến người ngoài tưởng rằng cô đang tìm chủ nhân của khu phim trường này.
Nhưng năm nay, tháng này, khi cô đã tính rõ khoảng lệch thời gian giữa hai người, cô bỗng nhiên hỏi không đầu không đuôi:
"Có thể thu hồi điều ước không?"
Hả?
"Em muốn đổi cái khác." Một điều ước đưa cô đến gần anh hơn.
Triều Chu Viễn không châm chọc sự tham lam của cô, cũng không hỏi ngược lại sao người khác chỉ cần một điều ước đã vui mừng, còn cô thì cứ đòi thêm mãi.
Anh chỉ đưa tay khẽ chạm vào chóp mũi cô, nhẹ giọng nói:
"Những điều ước dành cho người khác thì không chắc, nhưng nếu là điều ước dành cho anh, thì được."
Trì Ương Hà lập tức nhắm mắt, đan tay vào nhau, nghiêm túc cầu nguyện.
Điều này khiến Triều Chu Viễn không nhịn được bật cười, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian kéo dài, có lẽ là hai mươi giây, mà cũng có thể là hơn. Không biết cô đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nhưng đối với anh, đây là lần chờ đợi dài nhất trong đời—cũng là lần anh không thấy phiền nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!