Nhưng có người, một lần xa lạ, hai lần quen thuộc, ba lần bốn lần, cảm xúc lần đầu gặp gỡ vẫn còn lan tỏa.
Khung cảnh trong xe cũng khá thú vị.
Triều Chu Viễn không ngồi ghế lái chính mà ngồi ghế phụ.
Bay trên cao quá lâu khiến người ta chóng mặt, lười lái xe.
Cô vừa bước ra đã nhìn thấy anh, chỉ là một cái liếc mắt tùy tiện, nhưng vẫn đúng lúc bắt gặp.
Có phải trùng hợp không?
Giống như lần đầu gặp gỡ, cô luôn tìm cách chạm vào tầm mắt anh.
Vô tình hay hữu ý, đôi khi duyên phận có thể giải thích nhiều chuyện, chẳng cần suy nghĩ sâu xa.
Vậy nên, anh cứ nhìn cô như thế, cách một người, cách một lớp cửa kính.
Nhìn cô cúi đầu bấm số, vươn tay vẫy xe giữa dòng xe cộ qua lại.
Cuối cùng, mất kiên nhẫn, anh không nhịn được mà nói với tài xế:
"Mắt cô ấy có thể hơi kém một chút, nhưng không điếc, sao không thử bấm còi xem sao?"
Thế rồi, hai tiếng còi xe vang lên bên tai cô.
Nói anh đến đón người, nhưng lại lái một chiếc xe hai chỗ.
Đón được người rồi thì bảo tài xế xuống, còn anh đổi sang ghế lái chính, hạ mình để cầm lái.
Hành động này tạo ra một ảo giác đầy mê hoặc, như thể anh vừa đáp chuyến bay xuống liền vội vã chạy đến với cô.
Nhưng thực tế thì sao?
Anh đã về nhà một chuyến, thay một bộ quần áo, chỉ là quên đổi xe mà thôi.
Mà thực tế có quan trọng không?
Không ai đào sâu truy vấn, thế nên trên người anh lại có thêm vài phần thâm tình. Nếu là trước đây, Trì Ương Hà sẽ không truy xét quan hệ giữa bọn họ là gì.
Theo bản năng, con người luôn có xu hướng tránh điều bất lợi, biết rõ kết quả sẽ không như mong đợi thì thà không chạm vào, giả ngốc mà sống.
Nhưng hiện tại, ngay lúc này, giây phút này, câu hỏi đó cứ trào dâng trong tâm trí cô, rốt cuộc không thể tiếp tục giữ im lặng trước anh được nữa.
Bởi vì sau khi lên xe, câu đầu tiên anh nói mang theo ý cười, trêu chọc cô: Cross?
Điều này khiến Trì Ương Hà hiểu lầm rằng, vào cái đêm tuyết lạnh ấy, anh cũng đã từng lưu luyến, vẫn còn nhớ rằng khi đó cô từng lái chiếc xe này.
Tâm trạng vui vẻ, Triều Chu Viễn luôn có hồi đáp cho mọi chuyện.
Trì Ương Hà hiểu anh, tin rằng nếu lúc này cô hỏi, dù có phá hỏng bầu không khí, anh vẫn sẽ trả lời.
Nhưng chính vì quá hiểu anh, cô chỉ nuốt xuống, không hỏi nữa.
Cô nghĩ, có lẽ vận may của mình năm nay không tốt.
Hiệu lực của hai chiếc đèn Khổng Minh vẫn chưa hết, mà cũng chưa đến lúc cầu nguyện điều mới.
Đúng vậy, dù cô hiểu anh đến thế nào, vẫn cứ đổ lỗi cho số phận, không dám đặt cược, dù chỉ một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!