Màn biểu diễn hoành tráng của Liêu Quyển đã kéo tấm màn hòa bình xuống cho mùa hè nóng bức, vẫn là quán bar mà đêm Giáng sinh nọ họ từng vội vã ghé qua.
Đây không phải lần đầu tiên ban nhạc xuất hiện trước công chúng, tất nhiên cũng chẳng phải lần cuối cùng. Chỉ đơn giản là một sự kiện đặc biệt đầy sức hút trên hành trình vô định, một cột mốc bình thường mà thôi.
Liêu Quyển cũng chỉ là ngẫu hứng, nhắn tin hỏi kỳ nghỉ này cô đang vui chơi ở đâu.
Biết được Trì Ương Hà không bận, lập tức hẹn gặp ngay tối nay, đón cô lên xe khi cô vẫn chưa kịp ăn diện gì.
Trang điểm trên sân khấu khá khoa trương, trang phục được quán bar thiết kế riêng cho sự kiện cũng rất khoa trương.
Điều đó khiến cho khi Liêu Quyển và Trì Ương Hà đứng cạnh nhau trông hơi có chút chênh lệch, như một so sánh trực quan giữa phong cách nổi loạn và người bình thường.
May mà Liêu Quyển chẳng để tâm, kiếm tiền cúi đầu thôi, có gì mà mất mặt.
"Này, nghe tin được đi chơi với chị mà không thèm chải chuốt gì à? Phân biệt đối xử quá đó nha, chị cũng thích ngắm gái đẹp lắm đấy!"
Muộn quá rồi mà…
Cơn gió thổi tung mái tóc dài buông xõa của Trì Ương Hà. Người ta vẫn nói tiền nuôi dưỡng con người, quả không sai. Dù không trang điểm, cô vẫn rạng rỡ đến mức gió cũng không nỡ trách móc, chỉ càng làm tăng thêm nét quyến rũ tự nhiên.
Liêu Quyển tặc lưỡi suốt nửa ngày, đưa tay vén lọn tóc vương trên khóe môi cô ra sau tai.
"Em như vậy, tôi phải tìm anh Triều mà quậy mới được."
Quậy gì cơ?
"Quậy số phận bất công chứ còn gì nữa!"
Cười đùa xong, cả hai cùng vào trong quán bar. Người còn ít, trời còn sớm, việc chọn chỗ ngồi trước chỉ đơn giản vì Liêu Quyển lười đứng tán gẫu. Cô chọn một bàn không quá gần nhưng cũng không quá xa sân khấu, vị trí hoàn hảo để thưởng thức buổi biểu diễn.
Sắp xếp đâu vào đấy, Liêu Quyển vừa lướt điện thoại vừa hỏi:
"Gọi vài anh chàng mẫu nam tới bầu bạn không?"
Trì Ương Hà đang chọn đồ uống, không ngẩng đầu lên:
"Chị có chỉ tiêu doanh số à? Có cần em giúp một chút không?"
Hai người đồng thời cất lời, nhìn nhau rồi bật cười.
Từ lúc nào họ lại ăn ý đến vậy nhỉ?
Nếu Liêu Quyển là một con ngựa hoang, thì Trì Ương Hà chính là một chú bạch mã nhỏ. Có lẽ tính cách bù trừ mới là điều kiện thích hợp nhất để trở thành bạn bè.
Trì Ương Hà lắc đầu: Không cần.
Liêu Quyển cũng nói: Chị cũng không cần.
Nhưng đã đến quán bar thì vẫn phải uống chút gì đó.
Liêu Quyển nói chắc lát nữa phải lên hát, không có nhiều thời gian rảnh để ngồi với cô, nên đề nghị gọi thứ gì đó nhẹ nhàng thôi.
Trì Ương Hà chẳng tỏ ý kiến, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên cái tên Rosita trong thực đơn.
Lựa chọn đầy cá tính, nhẹ nhàng từ chối gợi ý mà không hề mang ý công kích.
Cocktail Rosita có rượu nền là tequila, độ cồn không hề thấp.
Nhưng Liêu Quyển cũng chẳng ép cô phải nghe theo, ngược lại, còn tình nguyện uống cùng. Cô gọi bartender pha số chẵn, chuẩn bị nhâm nhi với Trì Ương Hà một chút trước khi lên sân khấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!