Vậy là buổi triển lãm văn hóa thực sự trở thành công việc dẫn chương trình cuối cùng của Trì Ương Hà trong kỳ nghỉ, dù rằng Triều Chu Viễn chỉ thản nhiên nhắc qua một chút, nhưng sự bận rộn vẫn chẳng thay đổi.
Tình cờ, cô nghe Enzo nhắc thoáng qua, nói rằng Kesoia sắp phải quyết định có giữ lại thị trường nước ngoài này hay không, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc họ ở lại hay rời đi sau này.
Trì Ương Hà khựng lại, hỏi thêm:
"Ông… mọi người sẽ rời đi sao?"
"Người càng lớn tuổi lại càng đa sầu đa cảm."
Enzo không trả lời trực tiếp mà vừa nhớ lại điều gì đó, vừa lơ đãng nói:
"Những ai từng trải qua biến động đều có thói quen chuẩn bị cho mình một con đường lui. Ít nhất, hiện tại nơi này vẫn là một chốn bình yên mà Kesoia lựa chọn để nương náu."
Trì Ương Hà có thể hiểu, hoàn cảnh sống và những gì đã trải qua vốn đã định sẵn điều đó.
May mắn là, ở tuổi này, cô cũng chưa nghĩ quá sâu xa, chỉ vô thức ngẩng đầu lên, nhận ra hoa bên ngoài cửa sổ đang nở rộ rực rỡ biết bao.
Nhìn một lúc, cô thấy một chiếc xe đỗ ngoài hàng rào, Mặc Trình Kha bước xuống, theo sau là một người giúp việc. Anh ta đi ngày càng gần, cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn nơi cửa sổ sát đất.
Ngay sau đó, chuông cửa vang lên, vừa đúng giờ ăn trưa.
Trì Ương Hà thay Enzo ra mở cửa. Ban đầu cô không định khách sáo gì, dù sao cũng chẳng phải đã lâu không gặp, thậm chí mùa hè này tần suất gặp Mặc Trình Kha còn gần như ngang với Triều Chu Viễn.
Nhưng Mặc Trình Kha lại không nghĩ vậy, anh ta cười hì hì, còn mang theo quà gặp mặt:
"Hello, tôi đến xin bữa cơm đây."
"Anh ấy không có ở đây đâu."
"Hôm nay tôi tìm em mà."
Hả?
"Ngốc à, đã bảo đến ăn ké rồi mà."
Mặc Trình Kha thoải mái đóng cửa lại, nhét món quà vào tay cô, rồi vừa bước vào trong vừa lớn tiếng chào hỏi:
"Chào ông, lâu quá không gặp, sức khỏe thế nào rồi?"
Nhìn bóng lưng ấy, Trì Ương Hà chợt nhớ lại hình ảnh anh ta đứng trên bức tường bên bờ sông lớn tiếng hô vang.
Trước đây cô nghĩ rằng anh ta chỉ xem màn đêm bên dòng sông là nhà mình, nhưng hóa ra, đi đến đâu anh ta cũng đều thoải mái tự tại như đang ở nhà vậy.
Những món ăn thường ngày bỗng được anh ta tâng bốc hết lời, khoa trương đến mức khiến Trì Ương Hà không khỏi thắc mắc: Anh ta chưa từng ăn đồ ngon à? Sao hôm nay lại giản dị thế này?
Đến lúc tráng miệng, Mặc Trình Kha mới tiết lộ mục đích thật sự, ấn ly Granita vào tay cô:
"Này, đi chơi với tôi đi."
Hử? Đi chơi gì mà đến cả ly đá bào cũng không có thời gian ăn?
Trà lâu.
Trì Ương Hà nghĩ một chút, giữa mùa hè nóng bức mà lại đến nơi hơi nước bốc lên nghi ngút, cảm giác có gì đó không hợp, liền lắc đầu.
Mặc Trình Kha lại nói: Nghiêm túc mà.
Ha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!