Chương 31: Khóc đủ rồi thì để anh lau giúp

Không biết là tâm trạng của Triều Chu Viễn tốt hay vì lý do nào khác, mà sáng nay hiếm hoi anh lại chủ động đưa cô đến địa điểm tổ chức sự kiện.

Một buổi lễ khai mạc triển lãm văn hóa.

Người đến kẻ đi tấp nập, nhưng không ai dám khoa trương trước mặt anh. Chiếc siêu xe mui trần màu xanh đậm đỗ bên lề đường, mái tóc bị làn gió nhẹ thổi tung, kính râm đặt trên sống mũi, che đi đôi mắt sâu thẳm mang nét đặc biệt.

Tiếp tục quan sát, tay áo sơ mi được xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc, phần bị che phủ thấp thoáng ẩn hiện, đường nét cơ bắp chìm khuất trong lớp vải.

Nói anh có lòng tốt làm tài xế, nhưng trông lại giống như ngay cả thị trưởng cũng phải nhường đường cho anh.

Không thể không nói, ngoại hình của anh vốn đã vô lý, phong thái còn ngang tàng hơn, trừ khi thực sự lười biếng, bằng không, khó mà không gây chú ý.

Hiểu rõ hơn về anh, người ta lại thêm một định kiến nữa—vừa khiêm tốn, vừa kiêu ngạo.

Có lẽ, sự mâu thuẫn này khiến con người ta càng thêm bị thu hút.

Trì Ương Hà không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bay loà xoà của anh, nhưng lại nghe thấy một tiếng chậc khe khẽ. Ngay sau đó, anh nghiêng người về phía cô, cúi xuống giúp cô tháo dây an toàn, hơi thở vừa gần gũi lại vừa xa cách.

Không chỉ cô mà cả những người xung quanh đều chậm lại nhịp thở.

Chỉ trong khoảnh khắc, trái tim trong lồng ngực Trì Ương Hà bắt đầu đập thình thịch, cô vội vã mở cửa xe như muốn trốn chạy, bỏ lại phía sau tiếng cười trong trẻo như làn gió mát của anh.

Ngay cả người quản lý đến đón cô cũng dừng ánh mắt trên người cô lâu thêm một giây, rồi nhìn cô chằm chằm, như thể đang thắc mắc—vì sao lại nhận lời dẫn chương trình cho một sự kiện không mấy danh tiếng như thế này?

Người có địa vị luôn có những cách thức và con đường riêng, dường như điều này đã ăn sâu vào nhận thức của mọi người.

Trì Ương Hà thấy không cần thiết phải giải thích cho những hiểu lầm dư thừa này, chỉ đơn giản nói:

"Hôm nay xong là nghỉ rồi."

Cô quen đường đi đến phòng thay đồ, vị trí đứng đã được sắp xếp từ trước, kịch bản cũng đã luyện qua vô số lần, lẽ ra không thể xảy ra sai sót gì.

Nhưng đến giữa sự kiện, Trì Ương Hà lại bất ngờ bị khựng lại.

May mà poster giới thiệu triển lãm đã được trưng bày, mọi người đều tập trung vào nội dung trên poster, không ai chú ý đến chiếc micro trong tay cô, khiến tình huống nguy hiểm này không gây ra hậu quả gì lớn, chỉ có người dẫn cùng khẽ liếc cô một cái.

Phải nói rằng, trong giới dẫn chương trình nhỏ này, Trì Ương Hà cũng có chút danh tiếng. Tuy không thể so với đội ngũ chuyên nghiệp của đài truyền hình, nhưng dù sao cũng là học viên từ một trường danh giá, sớm muộn gì cũng sẽ có chỗ đứng.

Vậy mà hôm nay lại phạm lỗi như thế này, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về Triều Chu Viễn.

Ngay khi cô bắt đầu đọc lời mở đầu, cảnh tượng đêm qua không ngừng hiện lên trong đầu cô. Càng về sau, cô càng không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, cứ thế mà hồi tưởng lại giọng nói trầm ấm vang vọng trong căn phòng, từng hồi, từng hồi.

Tâm trí cô như ly rượu vang, lúc chìm lúc nổi trong lớp chất lỏng đỏ thẫm.

Một sự kiện kết thúc, hiệu quả ra sao cô không rõ, nhưng những ký ức về đêm qua thì lại càng khắc sâu hơn.

Đến mức khi thay đồ xong bước ra ngoài, trên má cô còn vương lại sắc hồng nhàn nhạt.

Xe của Triều Chu Viễn vẫn đậu bên đường, người thì ngả lưng trên ghế lái chợp mắt, gió nhẹ tiếp tục thổi tung mái tóc anh.

Trì Ương Hà bỗng do dự, nên gọi anh dậy hay không?

Cô bước từng bước chậm rãi đến trước xe, vẫn còn lưỡng lự, tay nắm cửa xe nên kéo hay không?

Cô đứng cách Triều Chu Viễn không đến năm mét, suy tư hồi lâu, cuối cùng chuyển bao lì xì cầm trong tay phải sang tay trái, giơ điện thoại lên, di chuyển vài lần chỉ để chọn một góc chụp đẹp nhất.

Chỗ anh đỗ xe ngay dưới tán cây ngô đồng sum suê, từng tán lá lay động càng làm tăng thêm không khí mùa hè.

Trì Ương Hà chờ đến khi bóng râm trên mặt anh dịch chuyển đi, mới chậm rãi đặt ngón tay lên nút chụp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!