Hiệu ứng cầu treo trong khoảnh khắc có thể tạo ra sự nuông chiều nhất thời, nhưng nó luôn có giới hạn. Thế nhưng, vẫn luôn có người vì yêu mà lén lút mong đợi người ấy gặp phải bất hạnh lớn lao, chỉ để có thể gần gũi hơn với họ.
Nếu khoảnh khắc đó thực sự tồn tại, thì Triều Chu Viễn chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô mà thôi.
Trì Ương Hà nghĩ một cách hèn mọn.
Nhưng cô thậm chí không dám nghĩ quá sâu, con người vốn không thể kiểm soát được dục v. ọng của mình đến mức nào.
Giống như bây giờ, cô lại mong đợi hành động của Triều Chu Viễn có thể đi xa hơn một chút, như vậy sau khi mọi chuyện kết thúc, sự dỗ dành của anh cũng sẽ nhiều gấp bội.
Dù anh chẳng bao giờ nói những lời mật ngọt, nhưng mỗi lần bế cô vào bồn tắm, anh luôn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô. Thậm chí khi cô tò mò hỏi tại sao sữa tắm lại có mùi này, anh cũng sẽ giải thích rằng vì nó giống với mùi hương của Tulip.
Liệu có phải càng yêu một người, càng khao khát được chạm vào họ không?
Trì Ương Hà cảm thấy bản thân đúng là hết cứu nổi. Khi bọt xà phòng trắng xóa tràn qua từng tấc da thịt, tai thỏ trên đầu cô cũng run lên dưới ngón tay anh.
Người đàn ông này quá hiểu, mà cũng quá xấu xa, đặc biệt trong những lúc thế này, lại càng đáng ghét hơn.
Rõ ràng hơi nước trong phòng tắm đã làm mờ đi tầm mắt, nhưng anh vẫn giả vờ không hiểu, nở nụ cười rạng rỡ, hỏi nhiệt độ nước có vừa không, như thể đang chờ cô chủ động.
Cô biết rõ anh thích kiểu gì.
Thế nên cô tìm kiếm, kéo lấy, bám vào.
Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Chiếc khăn tắm quấn quanh hông anh bị cô nhẹ nhàng kéo xuống, rơi xuống mặt nước, che phủ đi sự thân mật vừa chạm đến.
Nước trong bồn có đủ ấm không?
Anh lập tức sẽ biết ngay thôi.
Nóng.
Nóng rát.
Hơi nóng tràn vào cổ họng và tận sâu bên trong, làm nước văng tung tóe.
Anh vẫn còn hỏi cô có đói không, có muốn ăn gì không.
Trì Ương Hà căn bản chẳng thể trả lời nổi, chỉ có thể bấu chặt lấy vai anh, để lại những vết cào đỏ rực.
Triều Chu Viễn bật cười, chế giễu cô:
"Chỉ có vậy mà cũng dám câu dẫn anh à?"
Cô dụi trán vào hõm cổ anh, hơi thở đứt quãng phả vào vai anh, nóng đến mức vùng da đó còn đỏ hơn cả vết cào.
Có lẽ Triều Chu Viễn cũng biết bản thân đã hành hạ cô quá mức, sau đó liền tỉ mỉ tắm rửa cho cô, rồi ôm cô ngủ cả đêm.
Không chỉ kiên nhẫn giải thích mùi sữa tắm, mà gần như chẳng kiêng kỵ bất cứ điều gì, chỉ cần cô muốn biết.
Anh gọi cô là babygirl, kể cho cô nghe về ánh nắng rực rỡ của đảo Sicily, về những buổi chiều tháng Chín, tháng Mười, thích hợp để dạo bước bên bờ biển.
Gần khu bãi biển, anh còn có một trang viên, xung quanh có nhà hàng ven biển và hàng loạt quán cà phê ngoài trời, tất cả chỉ để làm cho khung cảnh thêm trọn vẹn.
Cô hỏi:
"Triều Chu Viễn, sao anh có nhiều thứ như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!