Trên đường có người đốt pháo hoa, đem tâm sự nổ tung giữa bầu trời đêm.
Nhưng tâm sự của Trì Ương Hà vẫn chưa thể tan biến.
Đến tận khi điếu thuốc trong tay anh bị bóp tắt mà chưa kịp đốt lên, ngón tay di chuyển qua lại, lúc dựng đứng điếu thuốc, lúc lại đặt nằm ngang, như thể đang đợi cô lên tiếng.
Cuối cùng, Trì Ương Hà không phụ sự chờ đợi ấy: Em…
Triều Chu Viễn thản nhiên nói:
"Anh cho em cùng một con số như những người khác."
"Không liên quan gì đến lòng tốt, anh không có nhiều lòng trắc ẩn, cũng chẳng biết thương hại ai. Chỉ giúp em đưa ra một lựa chọn thôi, đỡ phiền."
Ngay lập tức, trái tim cô như một chú chim sẻ bị siết chặt, giãy giụa không ngừng.
Chỉ còn giọng nói của Triều Chu Viễn vang lên giữa khoảng không:
"Cứ xem như anh rảnh rỗi đi."
Vậy sau đó… Trì Ương Hà nghĩ đến việc nếu bọn họ lại tìm đến anh vay tiền thì sao, nếu như cứ như một cái hố không đáy thì sao, nếu như dục vọng bị đâm thủng rồi sẽ trở nên vô tận thì sao.
Nhưng lo lắng của cô là dư thừa.
Triều Chu Viễn không phải kiểu người ai cầu gì cũng đáp ứng.
"Em suy nghĩ kỹ đi, có muốn quay đầu lại không?"
Anh lúc nào cũng nói những lời mập mờ, không bao giờ nói rõ đáp án anh muốn nghe, nhưng lại khiến người khác nhìn thấu dễ dàng.
Nói cho cùng, Trì Ương Hà đã làm tròn nghĩa vụ với Triệu Quận Nam, cũng thực sự không muốn phiền anh thêm nữa.
Điều quan trọng hơn, cô đã sẵn sàng nói lời tạm biệt với dòng sông ấy.
Ân nghĩa nuôi dưỡng nặng nề này, cô đã dùng hai mươi năm để trả xong. Từ đây nước chẳng thấy nước, núi chẳng gặp núi.
Cô đánh cược đúng rồi.
Dũng khí để rời đi là do anh trao cho cô, ngay từ lần đầu gặp gỡ, anh đã dự liệu được điều này.
Nhưng đến lúc này, tại sao lòng cô vẫn u sầu như vậy?
Là từ khi nào dục vọng đã biến chất, sau khi bị đâm thủng liền trở nên vô tận, càng tiếp nhận lại càng cảm thấy bản thân tham lam— lòng người không đáy, giống như con rắn muốn nuốt cả voi.
Đi thôi.
Trì Ương Hà theo anh xuống xe, những giọt mưa nhỏ bất chợt rơi xuống.
Triều Chu Viễn vẫn đi phía trước, không có thói quen chờ người khác.
Nhưng khác với mọi khi, đi được vài bước, anh bất chợt dừng lại.
Trì Ương Hà tưởng anh muốn nói gì đó, đến gần mới phát hiện anh đang chậm rãi tháo khuy tay áo. Một giọt mưa rơi xuống mặt khuy, ánh trăng tròn phản chiếu khiến nó sáng lên.
Chỉ vài phút sau, số phận của hai chiếc khuy đã kết thúc trong thùng rác.
Anh lười nhác cất giọng: Anh ghét mưa.
Thế nhưng vẫn thà đứng trong mưa, cẩn thận vặn xoay một chiếc khuy, chẳng màng đến việc nhiều giọt mưa hơn đang đập vào vai anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!