Nếu như về sau, lùi thêm một chút nữa, có lẽ Trì Ương Hà sẽ cảm ơn những khởi đầu không ngờ tới này đã dạy cô trưởng thành, để những gì xảy đến trong tương lai không còn trở nên đột ngột nữa.
Tuyệt đối sẽ không phải là khi đèn đường nhuộm ấm cả con phố, biến đêm tuyết mịt mờ thành ánh hoàng hôn rơi rớt, giống như một truyền thuyết đẹp đẽ nào đó ở Sicily.
"Anh vừa mới về sao? Đói không? Đã ăn uống đầy đủ chưa?"
Hoặc, có nhớ em không?
"Ừm, vừa mới hạ cánh không lâu."
Mà Triều Chu Viễn chính là người giỏi dệt mộng nhất, ngay cả hàm ý ẩn giấu cũng có thể đáp lại.
Nếu cô thích, anh có thể tạo ra hàng ngàn giấc mộng dành riêng cho cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, mở một hộp thuốc lá mới.
Đầu điếu thuốc gõ nhẹ xuống mép đường, một điếu nhô lên, đợi đầu ngón tay chạm đến, như một chiến binh đáng được tán dương nhất, lặng lẽ chờ đợi đức vua đốt cháy, để ngọn lửa chứng minh lòng trung thành.
Sau đó, kèm theo tiếng tách nhỏ vang lên, bánh xe có hoa văn khía rời khỏi vỏ kim loại của chiếc bật lửa, ngọn lửa bùng lên trong khoảnh khắc, đầu điếu thuốc bén lửa, ánh sáng nhỏ bé bập bùng ôm lấy những sợi thuốc, bùng nổ thành một màu cháy xém rực rỡ.
Chiến binh đã mãn nguyện hiến thân, còn chiếc bật lửa cổ điển của Áo từ năm 1912 cũng khoác lên mình sắc màu mới.
Một người ngay cả việc châm một điếu thuốc cũng có thể làm cho trở nên trang trọng như vậy, lại sẵn lòng cùng cô ngồi bên lề đường hoang vắng, mặc cho gió lạnh gặm nhấm.
Dù cô không muốn nghĩ nhiều, nhưng trong thế giới cũ kỹ này, cô chính là sắc màu duy nhất.
Chiếc ô nghiêng trên mặt đất bị gió thổi sang một bên, vẽ ra một nửa hình tròn, rồi lặng lẽ trôi đến che chắn cho cô một tia gió, mang theo hơi rượu trên người anh phả đến.
Em… Hơi men khiến Trì Ương Hà chếnh choáng trong thoáng chốc, cô dừng lại một lúc mới đổi cách nói: Anh đã uống rượu à?
Triều Chu Viễn hé môi, để làn khói lặng lẽ tản ra: Một chút thôi.
Rượu gì?
"Tequila, uống một nửa, còn một nửa để dập tắt điếu thuốc."
Trên máy bay à?
Của anh.
Anh đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, như đang nuông chiều sự ngây thơ của cô:
"Lửa rơi vào đó, khoảnh khắc bị dập tắt liền bốc lên làn khói trắng, bỗng nhiên anh nhớ đến em."
Ngay giây phút đó, sương mù trong lòng Trì Ương Hà cũng tan biến theo hơi rượu bốc lên từ ly.
"Thế nên, anh nghĩ mình nên đến tìm em."
Anh không nói yêu cô, cũng không nói nhớ cô, chỉ nói rằng anh nên đến tìm cô.
Thế nhưng, thời điểm thật quá đỗi thích hợp, trong tuyết rơi, ngay cả một câu hỏi về cái lạnh cũng trở nên dịu dàng đến mức khiến người ta rung động.
Dẫu biết anh là một giấc mộng, cô vẫn không thể khống chế bản thân mà muốn nán lại thêm một giây.
Mặc kệ sau đó có là trời long đất lở hay con đường phía trước không còn lối đi. Tay anh vẫn nắm lấy tay cô, đầu ngón tay vẽ vòng trên hổ khẩu, thô ráp ma sát vào sự mềm mại, ấm áp vô cùng.
Trì Ương Hà mím môi:
"Bên kia có thú vị không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!