Chương 16: Đó có gọi là tình yêu không?

Thực ra, Triều Chu Viễn không hứng thú tham gia trò chơi trẻ con, ngày đó chỉ đơn giản là vì quá nhàm chán.

Ở Las Vegas, anh coi như là một nửa chủ nhà, nuôi dưỡng một đội ngũ tay chơi bài chuyên nghiệp để đánh thay.

Những con chip rơi xuống bàn kêu lách cách, cùng lúc đó, bài và xúc xắc dừng lại. Mặc Trình Kha đứng bên cạnh trò chuyện với người khác.

Trong căn phòng này không có ai đặt nặng chuyện thắng thua, đây chỉ là nơi để tiêu khiển, bàn bạc công việc, và còn đâu hiệu quả hơn nơi này?

Tay chơi bài hôm nay khá may mắn, hoặc có thể những người khác đang cố tình nhường. Nhưng nhường bài cũng có nghệ thuật, phải thắng ít và thua nhiều.

Người đang trò chuyện với Mặc Trình Kha thỉnh thoảng lại liếc nhìn bàn chơi, nụ cười ẩn hiện trên môi, trong tiếng xào xạc của chip đã xác định xong một thương vụ, ngân hàng Thụy Sĩ tối nay lại thêm một dòng tiền mới.

Mặc Trình Kha nhàn rỗi chơi điện thoại, một cô gái nằm trong danh sách liên lạc gần đây đã gửi cho anh hàng chục tin nhắn.

Tin thật có, tin đùa có, chủ yếu là tìm chuyện để nói, khi anh mở ra thì dừng ở một đường link.

Đường link yêu cầu chuyển trang, nhưng mạng lại bị giật, không mở được, loạn tay nhấn về trang chủ, ngay lập tức thấy một vài bài đăng bàn luận về người dẫn chương trình mới, có khen có chê, không có gì thú vị, nhưng bài hot nhất lại bất ngờ hiện lên một bức ảnh, là xe của Triều Chu Viễn.

Lúc này anh mới nhớ ra cô gái đó hình như đang học năm ba, cũng học ở học viện truyền thông.

Mặc Trình Kha cười cợt đưa điện thoại lên,

"Anh, anh nổi tiếng rồi."

Hử?

"Trên diễn đàn đại học, không có gì hay ho, nhưng lại có hình xe của anh."

Lúc ấy Triều Chu Viễn chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua, rồi đột nhiên nhớ tới cô.

Liên lạc giữa họ hoàn toàn phụ thuộc vào Trì Ương Hà, hình như gần đây cô nói chuyện ít hẳn.

Có thể cô đang không vui, đúng lúc anh lại cảm thấy thoải mái, anh cầm lấy điện thoại của Mặc Trình Kha và nhìn lại một lần nữa, quả thật không có gì thú vị.

Nhưng có lẽ, nó cũng thú vị hơn chơi bài và xúc xắc.

Đúng lúc một lượt bài mới được chia cho tay chơi bài trước mặt, Triều Chu Viễn vung tay đẩy hết chồng chip trước mặt, vừa cố tình lại vừa không, Hôm nay dừng ở đây.

Mặc Trình Kha rất nhạy bén, thấy anh có ý định rời đi, liền ném một con chip rồi nói:

"Chuyện nhỏ thôi, để tôi gọi cho Hứa Thức Kỳ, dù sao cậu ấy cũng đang ở đây."

Xì ba bốn, tám điểm nhỏ.

Người ngoài cuộc không để ý mà cũng thành ra cây ngô đồng xanh tươi, đống chip bị đẩy đổ, ngàn vàng tán hết rồi lại trở về.

Trì Ương Hà chẳng bị ảnh hưởng gì, chỉ có điều tiếng Ý quá khó học.

Ghi chép chi chít, nhưng trong đầu chỉ nhớ được thầy giáo nói người Ý rất thích dùng tay khi nói chuyện, và cà phê là thứ không thể thiếu để sinh tồn.

Trước khi điện thoại của Hứa Thức Kỳ gọi đến, Trì Ương Hà đã gặp một nam sinh trong thư viện, người từng cùng cô dẫn chương trình chào đón tân sinh viên.

Cô không nhớ tên anh ta, nhưng anh ta lại làm như thân thiết và đưa cho cô một chai nước uống.

Trì Ương Hà ngẩng đầu lên, thấy hình bóng của mình phản chiếu trên cặp kính của nam sinh, Xin lỗi nhé.

Cô không hiểu anh ta xin lỗi về điều gì.

Nam sinh nhanh chóng nói một cái tên trên mạng, bảo đó là bạn gái của anh ta,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!