Sau "bữa sáng" như thế, hơn một giờ lại trôi qua.
Đàn Mạt ngây thơ giống như giẫm phải bông, bị người đàn ông xấu xa hoàn toàn chi phối.
Cuối cùng, cô mệt đến mức không chịu nổi, được bế dậy một lần nữa. Tạ Kỳ Thâm nhìn điện thoại đã ngừng đếm thời gian từ lâu, khàn giọng nói bên tai cô, giọng điệu trêu chọc:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hai phút hai mươi tám giây."
"Bảo bối sao lại không kiên trì được đến ba phút vậy?"
Đàn Mạt nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của mình, mặt đỏ như nước dưa hấu, khóc đến mức muốn tự vùi mình xuống:
"Hu hu hu Tạ Kỳ Thâm, em không muốn làm lành với anh nữa..."
Người đàn ông cắn vành tai cô, mang theo âm thanh dục vọng chiếm giữ rất mạnh:
"Còn chê anh già không, hửm?"
"Mấy thằng nhóc mà em nói có thể làm cho em thành như vậy giống anh sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt bị lời nói của anh làm cho đỏ ửng cả mặt.
Vào những lúc thế này sao ham muốn thắng bại của đàn ông lại mạnh mẽ như vậy...
Ngượng ngùng đến mức không muốn phản ứng lại anh. Ý cười của Tạ Kỳ Thâm lại càng sâu, dịu dàng dỗ dành cô, cuối cùng Đàn Mạt nhìn đồng hồ báo thức trên tường, giả vờ tức giận:
"Đã sắp mười một giờ, em đói muốn chết rồi..."
Không suy nghĩ đến cái bụng của cô gái nhỏ, người đàn ông áy náy, sờ đầu cô: "Đi nào, đi rửa mặt rồi ăn cơm."
Tạ Kỳ Thâm bế cô lên, vượt qua mặt đất lộn xộn, đi đến phòng tắm, hơi đứng đắn hỏi cô: "Có mệt không? Có khó chịu không?"
Đàn Mạt ôm lấy cổ anh, hừ nhẹ một tiếng:
"Anh nói thử xem, tổng giám đốc Tạ lợi hại như vậy ai mà chịu nổi..."
Cô gái nhỏ có làn da mịn màng, ngày thường chỉ sờ nhẹ đã đau. Từ tối hôm qua đến lúc nãy, cho dù lúc đầu anh vẫn thương hoa tiếc ngọc, những cuối cùng sau đó vẫn là không khống chế được.
Nói như vậy người đàn ông nào nghe xong mà không thấy thèm khát. Anh ôm cô càng chặt hơn, đè lại ý muốn trong đầu, hôn hôn tai cô, cuối cùng đau lòng nói:
"Anh xin lỗi, lát nữa để anh xem thử."
Đi vào phòng tắm, Đàn Mạt được ôm đến bồn rửa mặt ngồi xuống, chịu đựng sự xấu hổ được kiểm tra kỹ càng một lần, cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ cần người nào đó đừng làm càn nữa là được.
Sau khi tắm rửa, Đàn Mạt lại nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay của Tạ Kỳ Thâm và Đàn Chi Uyển, trong lòng lo lắng: "Tạ Kỳ Thâm, liệu Đàn Chi Uyển có tới tìm anh làm phiền hay không..."
"Sao vậy?"
"Chủ yếu là em không muốn bởi vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng đến công việc của anh."
"Đừng lo, không trái pháp luật, cùng lắm chỉ là cạnh tranh thương mại." Tạ Kỳ Thâm cười khẽ: "Cô ta còn có thể như thế nào trước mặt anh?"
Anh nói tiếp: "Nếu mấy ngày này bố mẹ em tìm anh hỏi về chuyện này, anh sẽ trao đổi."
"Vâng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!