Chương 30: (Vô Đề)

Đánh giá: 2.66 / 3 lượt

"Em sợ anh đang không tiện..."  

Ví dụ như nhỡ đâu anh đang cởi quần áo thì sao.  

Đàn Mạt ôm chú cún tai to đi theo anh vào phòng ngủ, lên giường ngửa đầu ngã xuống, Tạ Kỳ Thâm ở một bên nhìn: "Hôm nay thật ra rất tự giác nha."  

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đàn Mạt ý thức được mình trắng trợn chiếm giường anh, còn tưởng rằng anh không vui, vội vàng ngồi dậy: "Nếu không chúng ta đổi lại, tối nay anh ngủ trên giường, em ngủ trên sô pha?"  

"Thứ nhất, em ngoan ngoãn nằm ngủ một mình." 

"Thứ hai, tôi lên giường nằm ngủ với em."  

Tạ Kỳ Thâm: "Chỉ có hai lựa chọn này thôi, em chọn cái nào?"  

Ngay sau đó, Đàn Mạt ôm gấu bông, nhanh chóng nằm xuống đắp chăn, đầu vùi vào trong chăn: "Vất vả cho anh phải ngủ trên sô pha rồi, anh giúp em tắt đèn nha, chúc ngủ ngon, cảm ơn."  

Người đàn ông thấy một loạt các động tác của cô, thầm cười.  

Đồ ngốc!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một lát sau, Đàn Mạt cảm nhận được phòng tối đi, cô kéo chăn xuống, trong tầm nhìn mờ mịt mông lung, Tạ Kỳ Thâm đã ngồi xuống sô pha.  

Đàn Mạt chợt nhớ tới chuyện Dương Hạ Lan nói với cô tối nay, nhẹ giọng mở miệng gọi anh: "Tạ Kỳ Thâm."  

"Ừm."  

"Anh là tổng tài bá đạo hả?"  

"...... Cái gì cơ." 

Đàn Mạt lặng lẽ nói: "Em nghe mẹ anh nói anh bị bệnh dạ dày, tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết không phải là bị bệnh dạ dày sao?"  

Người đàn ông trên ghế sô pha bất đắc dĩ: "Ít xem mấy cái tiểu thuyết vô bổ kia đi."  

"Hứ, anh mặc kệ em."  

Đàn Mạt rút lại đề tài: "Bây giờ dạ dày của anh thế nào rồi? Em không biết anh bị bệnh dạ dày, tại bình thường trông anh rất tốt. " 

"Chỉ cần ăn cơm đúng giờ sẽ không có chuyện gì, lúc đau uống chút thuốc là được."  

"Anh phải coi trọng thân thể của mình một chút, đau dạ dày không phải là bệnh nhẹ đâu."  

Tạ Kỳ Thâm lên tiếng đồng ý.  

Đàn Mạt nâng má nhìn về phía anh: "Tạ Kỳ Thâm. Em nghe mẹ anh nói, mấy năm nay anh ở nước ngoài rất vất vả." 

Anh thản nhiên đáp: "Cũng không đến nỗi."  

"Lúc khó khăn nhất, lúc đau khổ nhất có phải là khi anh mới ra nước ngoài không? Em có thể tưởng tượng được một người đàn ông một mình làm việc chăm chỉ ở một đất nước khác, lúc đầu chắc chắn sẽ gặp khó khăn." 

"Không phải khi đó."  

Đàn Mạt ngạc nhiên: "Hả?" 

Người đàn ông nghiêng tầm mắt nhìn về một chỗ, ánh mắt mờ mịt: "Là lúc không thể về nước."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!