Chương 21: (Vô Đề)

Đánh giá: 2.66 / 3 lượt

Đàn Mạt nghe thấy hai chữ "người nhà" mang ý tứ sâu xa của Tạ Kỳ Thâm, sau đó hiểu được ý đồ của anh, mặt thoắt cái đỏ đến tận cổ.

Cô xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui vào một cái lỗ nào đó, tức giận trợn mắt lườm anh, cướp điện thoại rồi đứng thẳng dậy, vội vàng đi vào phòng bếp, ho khan mấy tiếng: "A lô, Diệp Dao."

Diệp Dao ở đầu bên kia nghe thấy là giọng của Đàn Mạt thì hoàn hồn lại: "Hi, Đàn Mạt."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ngại quá, vừa nãy tôi bận chút việc…"

"Không sao." Diệp Dao không kiềm chế được sự tò mò, "Người vừa nãy nghe điện thoại là?"

"Người vừa nãy là…" Đàn Mạt xấu hổ thuận miệng nói bừa: "Là anh tôi."

"Vậy à, thì ra cậu còn có anh trai nữa?"

"Ừm…" Đàn Mạt nhức đầu đỡ trán.

Chủ yếu là Tạ Kỳ Thâm đã nói anh là người nhà của cô, mà cô không dám nói sự thật, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nói anh là anh trai cô thôi!

Đàn Mạt nhanh chóng chuyển đề tài: "Cậu tìm tôi có việc gì vậy?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ừm, không phải việc quan trọng gì, tôi muốn hỏi xem đêm giao thừa cậu có rảnh không, tôi muốn hẹn cậu đi ăn."

Đàn Mạt đoán được ý đồ của Diệp Dao, bình thản từ chối: "Ngại quá, chắc là tôi không rảnh rồi."

Diệp Dao không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy: "Chỉ ăn một bữa thôi mà? Thật ra không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu."

Bắt đầu từ bó hoa lần trước, ý đồ của Diệp Dao đối với cô có thể nói là đã rõ như ban ngày. Đàn Mạt không muốn tiếp xúc riêng tư quá nhiều với cậu ta nữa, dù sao hiện tại trên danh nghĩa thì cô cũng đã kết hôn rồi, thế nên chỉ có thể nói dối để từ chối hết lần này đến lần khác: "Tôi không có thời gian, có hẹn rồi, hay là cậu đi hỏi người khác xem?"

Nam sinh thấy cô kiên quyết không đồng ý, đành phải từ bỏ: "… Không sao, vậy thì hẹn ngày khác vậy."

Đàn Mạt cười nhạt, cuối cùng không nói gì nữa, kết thúc cuộc gọi này.

Để điện thoại xuống, cô quay đầu, trông thấy Tạ Kỳ Thâm đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy nước, vừa xấu hổ vừa giận dữ xông lên tính sổ với anh: "Tạ Kỳ Thâm, vừa nãy sao anh lại nói vậy hả?"

Người đàn ông lấy nước ra, đóng tủ lạnh lại, ung dung nói: "Tôi nói không đúng à?"

"…"

Cô xấu hổ: "Thế thì cũng không được."

"Em để ý đến cậu ta như vậy?"

Anh đưa mắt liếc nhìn cô, như vô ý hỏi: "Em thích cậu ta?"

Đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của anh, Đàn Mạt ngây người: "Cái gì vậy, em không thích anh nói linh tinh với bạn học của em thôi, đến lúc đó lời đồn bay khắp nơi, em phải giải thích thế nào đây."

"Không muốn nói chuyện với anh nữa."

Cô tức giận muốn rời đi, cánh tay lại bị giữ lại.

Tạ Kỳ Thâm chặn đường đi của cô, dáng người cao lớn phủ bóng lên cô, bây giờ trong biệt thự chỉ có hai người, Đàn Mạt có phần không chống đỡ được, chất giọng ngọt ngào trời sinh cất lên giống như một con mèo nhỏ đang muốn cào người ta: "Anh làm gì…"

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, giọng chứa ý cười, vừa trầm vừa dịu dàng: "Đừng giận nữa, là lỗi của tôi."

"Sau này tôi không thế nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!