Chương 55: Ngoại truyện Thiên Cảnh (4)

Năm thứ năm sau ngày cưới, Doãn Thiên Dã 27 tuổi, Tần Cảnh 24 tuổi

Về chuyện tuyển trợ lý hay thư ký, Doãn Thiên Dã chưa từng nghĩ đến, sẽ có ý khác.

Cho nên khi anh phát hiện thư ký mới của mình, là một nữ sinh ngây thơ mới tốt nghiệp, có phần kinh ngạc, bời vì anh giao toàn quyền việc này cho bộ phận nhân sự tuyển tới, cho nên, anh cũng không có ý kiến gì.

Thư ký sao, làm tròn trách nhiệm là được, cho dù là nam hay nữ cũng vậy.

Hơn nữa, cô thư ký mới tên Thư Mạn này, tuy rằng mới tốt nghiệp, nhìn qua cũng không thấy có kinh nghiệm xã hội, nhưng năng lực rất tốt; cho dù là đàm phán kinh doanh hay là quản lý tư liệu hàng ngày, đều rất thành thạo, tiết kiệm cho Doãn Thiên Dã không ít sức lực.

Anh nghĩ, thư ký này, không ngờ rất được.

Cho đến một ngày, công việc đạo diễn của Tần Cảnh rất suôn sẻ, kết thúc công việc rất sớm, khi lái xe về nhà, đi ngang qua tòa nhà của Thịnh Hạ, đột nhiên muốn rủ Doãn Thiên Dã ra ngoài ăn cơm Thái cũng hay.

Cho nên, Tần Cảnh gọi điện cho Doãn Thiên Dã xong, liền lái xe vào hầm để xe của Thịnh Hạ.

Cô hào hứng chạy lên phòng làm việc của Thiên Dã, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô hơi chút sững sờ.

Ở nhà Doãn Thiên Dã lúc nào cũng rất tùy tiện lại hay xù lông, còn bị cô ngược đãi đủ kiểu, nên, Tần Cảnh rất ít khi được thấy anh khi làm việc, dáng vẻ nghiêm túc tháo vát, đứng bên bàn làm việc lớn, khom nửa lưng, viết gì đó lên tờ giấy trên bàn.

Ống tay áo sơ mi chỉnh tề cuộn lên, để lộ cánh tay mạch sắc dưới ánh nắng chia hai mảng sáng tối rõ ràng.

Trong phòng làm việc toàn bộ lắp kính trong suốt đến tận sàn, rèm mở rộng, ánh dương chạng vạng chiếu xiên xuống, vàng óng mà ấm áp bao quanh Doãn Thiên Dã, dung nhan đẹp trai của anh, hư ảo đến không chân thật, giống như một vị hoàng tử.

Chỉ là, bên cạnh hoàng tử này, còn có đứng một nữ nhân.

Thư mạn thì đứng bên cạnh Doãn Thiên Dã, cũng là ghé người sang, trên mặt là chăm chú mà thận trọng, vừa nghe Doãn Thiên Dã nói, vừa gật đầu Vâng vâng.

Tuy rằng Doãn Thiên Dã hoàn toàn nghiêm túc, Thư Mạn nhìn như cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm tờ giấy, hai người chống tay trên bàn làm việc, còn cách nhau đến mấy nắm tay, nhưng, Tần Cảnh vẫn cảm thấy, quá gần!

Tần Cảnh không hiểu sao trong lòng chua xót, Thiên Dã của cô chưa bao giờ gần người phụ nữ khác như thế, mà còn, mặt Thư Mạn mập mờ ửng đỏ, hình như cũng không phải do ánh nắng chiếu thì phải?

Cô khẽ gõ lên cửa, Doãn Thiên Dã nghe thấy ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đang lãnh dạm mà sạch sẽ vừa nhìn thấy cô, tự nhiên, ôn nhu, để lộ ý cười vui vẻ.

Tần Cảnh, trong nháy mắt, thấy an lòng.

Bên cạnh Thư Mạn nhìn nụ cười của Doãn Thiên Dã, kinh ngạc nhìn sửng sốt một giây, giống như đó là chuyện nàng chưa từng thấy.

Sao em lại đến đây?

Doãn Thiên Dã đặt bút trong tay xuống, đi về phía cô, theo thói quen nắm lấy tay cô, vuốt ve,

"Xem ra, mấy diễn viên đó không làm phiền em nhỉ!"

Tần Cảnh nghiêng đâu, đắc ý vênh cằm lên, còn nói:

"Đang bận sao? Em còn định, kéo anh đi hẹn hò đây!"

Anh xoa xoa cằm cô, nhìn như thật khó khăn mà thở dài:

"A, nếu như là lời của Tần tiểu thư, vậy thật là không tiện từ chối, em chờ một chút, anh đi gọi điện cho bà nội!"

Tần Cảnh oán giận mà đá anh một cước, người này cũng quên luôn Thư Mạn vẫn ở đây, đi thẳng vào phòng nghỉ thay quần áo.

Trong phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn lại Tần Cảnh và Thư Mạn, không khí có chút lúng túng, có phần ảo diệu. Mà chính 5 giây trôi qua trong tịch mịch trầm mặc này, càng khiến Tần Cảnh hết sức khẳng định, nữ thư ký này, rất có vấn đề.

"Chào chị, tôi là thư ký, Thư Mạn!"

Thư Mạn mới nhớ tới hẳn là nàng phải chào hỏi trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!