Không thể nghi ngờ gì, ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến Tần gia, Tập Vi Lam đã không thích Tần Cảnh. Nàng nghĩ, ai cũng thích tượng Vệ Nữ Mi
-lô cụt tay, cho nên, một món đồ, nếu như quá hoàn mỹ, sẽ dễ khiến người ta chán ghét, dễ khiến người ta sinh ra cảm giác tự ti.
Tần Cảnh chính là một cô gái trong mắt nàng là gần như hoàn mỹ, có bố, có tiền, thầy yêu bạn mến, còn có một tên bạn thanh mai trúc mã cũng hoàn mỹ.
Điều này khiến cho Tập Vi Lam đặc biệt ghen ghét, bởi vì nàng không có gì cả.
Tất cả mọi người nói Tần Cảnh tốt, đối với chuyện đó, Tập Vi Lam cười nhạt, Tần Cảnh trong đời có chuyện gì không hợp ý mình sao, làm sao có thể không tốt?
Dần dần, về sau, Tần ba đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng cũng có bố; ba mẹ cũng sẽ cho nàng tiền, nàng cũng có tiền; ba ba mua cho Tần Cảnh bất kỳ vật gì, cũng sẽ mua cho nàng một phần; nàng cũng dần dần có bạn bè, chiếm được sự yêu mến của thầy cô và bạn học.
Cũng chỉ kém, Doãn Thiên Dã.
Chỉ còn cách một cái Doãn Thiên Dã thôi, nàng cũng sẽ được như Tần Cảnh.
Thế nhưng, cái cuối cùng này, thực sự là rất khó lấy được, rất rất khó.
Bởi vì, Doãn Thiên Dã cuối cùng sẽ tìm đến chơi với Tần Cảnh, Tập Vi Lam lấy tư cách em gái, cũng không phải không bao giờ gặp, mà còn ngược lại.
Doãn Thiên Dã, cũng như tên hắn, trời sinh đã dã, cực kì thích nghịch dại, thích chơi ngoài đường, thích đủ loại động vật mà các nữ sinh sợ hãi, thích làm đủ trò kì quái, đặc biệt là thích trêu chọc Tần Cảnh.
Cho nên, nếu như có một lúc nào đó Doãn Thiên Dã đến tìm Tập Vi Lam nói chuyện, vừa nhìn là biết, chỉ muốn tìm nàng hợp mưu trêu chọc Tần Cảnh.
Tập Vi Lam không hiểu được, sao hắn lại không bao giờ có vẻ chán mấy việc này, làm sao lại tìm thấy nhiều vui thú từ việc này vậy?
Tuy rằng không hiêu, nhưng mỗi khi đến những lúc như thế, Tập Vi Lam đều sẽ hăng hái tham gia, bởi vì, nàng kỳ thực cũng rất muốn trêu chọc Tần Cảnh.
Lập tức, nàng bừng tỉnh, Doãn Thiên Dã thích trêu chọc Tần Cảnh như vậy, nguyên nhân chắc là giống nàng rồi, vì hắn không thích Tần Cảnh, muốn xem Tần Cảnh bị trêu chọc xù lông ra sao.
Có đôi khi, Doãn Thiên Dã sẽ rút ra một cái hộp rút giấy nhét lò xo vào, kéo ra một cái khăn giấy, lập tức một con rắn nhỏ bằng cao su bay ra, lắp ráp xong xuôi đâu đó, Tập Vi Lam sẽ để cho Tần Cảnh rút một tờ giấy ra, sau đó con rắn bay vào người Tần Cảnh, Tần Cảnh sợ đến nỗi kêu gào, chạy khắp phòng.
Mà Doãn Thiên Dã thì cười đến không thẳng nổi lưng lên nữa.
Những trò như thế rất nhiều, tỷ như kẹo cao su có con gián giả, trong hộp trang sức có con tinh tinh bé,...
Nhưng có một lần, xảy ra chuyện.
Hôm đó, bọn họ ngồi trên cỏ chơi cá ngựa, Tần Cảnh định đi lấy hộp pháo bông ra, phát hiện trên đó có một con nhện, trông hết sức kì lạ, người bé tí, những 8 cái chân nghều ngào thì cực kỳ dài, tầm một lòng bàn tay.
Tần Cảnh trợn mắt nhìn Doãn Thiên Dã một cái, đem con nhện kia đặt trên vai mình, vênh mặt nói với Doãn Thiên Dã:
"Ngày nào cũng tìm mấy con bé tí này dọa tôi, cậu có thể sáng tạo hơn không?"
Doãn Thiên Dã lúc đó đang lắc xúc xắc, không hiểu gì cả ngẩng đầu: Cái bé tí gì... Đang nói thì ngừng lại, Doãn Thiên Dã giật bắn người, sao lại có một con nhện bò bò lên cổ Tần Cảnh thế kia???
Tần Cảnh cũng cảm nhận được, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khí thế hào hùng ban nãy tan hết thành bột, gần như muốn khóc lên: Thiên Dã, cứu với!
Doãn Thiên Dã tiến đến, tóm lấy con nhện kia, quăng ra chỗ nào không biết, con nhện bị cuốn theo chiều gió... Doãn Thiên Dã nhớ tới ngay một giây trước Tần Cảnh còn ai ai cầu giúp đỡ, bộ dạng đáng thương, liền khí phách anh hung nhìn cô:
"Ai, bạn nhỏ Tần Cảnh, ngay cả con nhện cũng..."
Còn chưa nói hết câu đã bị Tần Cảnh cho một cước:
"Đều tại cậu hại chứ ai!"
Advertisement / Quảng cáo
Doãn Thiên Dã không phục, Trở mặt nhanh thế! Vừa nói, đưa tay nắm bừa trên cỏ sau lưng Tần Cảnh, giọng điệu rất bất cần,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!