Tận dụng thời gian được Doãn Thiên Dã ôm lên nhà, Tần Cảnh đã kịp gỡ toàn bộ hàng khuy trên áo sơ mi của anh, hai bàn tay sờ loạn xạ dọc ngực cùng hai bên eo lưng anh, cái miệng nhỏ cũng không an phận, chọn bất cứ chỗ nào lộ ra mà hôn triền miên, từ khóe môi đến gò má, từ vành tai đến cổ.
Doãn Thiên Dã từ đầu đến cuối đều không nói một lời, nghiêm mặt trầm mặc.
Nếu không phải anh vẫn phái người lén lút đi theo Tần Cảnh để bảo vệ cô, nếu không phải vệ sĩ gọi điện cho anh kịp thời, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!
Cảnh tượng đáng sợ như thế, có nghĩ anh cũng không dám nghĩ!
Nhưng trước mắt đau đầu nhất là, cái thuốc này, có vẻ rất mãnh liệt, làm sao đây a!!!
Thật không dễ dàng mới quay lại với nhau, nhưng anh không muốn lần đầu tiên của hai người sau khi quay lại, là do tác dụng của tình
-dược!
Có điều, hình như là, bây giờ có nói gì với con mèo nhỏ trong ngực anh đây, cô cũng đều không để vào tai đâu!
Bước vào nhà, Doãn Thiên Dã lập tức ôm Tần Cảnh vào phòng tắm. Anh vừa đặt cô vào bồn tắm, cô đột nhiên nhào lên bám vào cổ anh, muốn kéo anh cùng ngã vào.
Nhưng Doãn Thiên Dã sớm dự liệu được, nhẹ nhàng trốn tránh lập tức, liền tránh qua được tầm với của cánh tay bám như bạch tuộc của cô.
Anh không nhìn cô, mặt cứng ngắc, không biết là ẩn nhẫn gì, hình như là tức giận. Cho nên, Tần Cảnh giống như trẻ con mắc lỗi, không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn ngồi, để cho ngọn lửa trong đáy lòng đốt mình thành tro.
Anh cởi áo khoác cho cô, mở vòi nước lạnh, nhét vòi hoa sen vào tay cô, ý bảo cô tự mình làm, Tần Cảnh bị nước lạnh kích thích run người lên, lý trí mất đi trong khoảnh khắc quay lại.
Cô lén lút liếc nhìn Doãn Thiên Dã, người kia sắc mặt vẫn không tốt chút nào.
Tần Cảnh nghĩ đến một loạt động tác vừa rồi cô làm, mà anh không có vẻ gì là bị ảnh hưởng, lần này, thực nhục nhã rồi.
Cô cắn chặt răng, đem vòi hoa sen ôm vào trong ngực, mùa thu nước lạnh thấu xương, trên da thịt lập tức nổi từng đợt từng đợt run rẩy, cảm giác sốt ruột không yên, hình như có chút giảm bớt.
Cô nhỏ giọng ai oán than một câu:
"Anh, có phải đang giận không?"
Doãn Thiên Dã khép mi lại nhìn cô, trong bồn tắm bằng sứ trắng tinh, tròng mắt Tần Cảnh ướt át mà trong suốt, mặt nhỏ nhắn trắng nõn phủ một tầng hồng sắc, xinh đẹp khó có thể nói thành lời.
Bờ vai mảnh khảnh nhẹ nhàng run rẩy, không biết là bởi vì lạnh, hay là bởi vì điều gì khác.
Cô ánh mắt vô tội lại mơ màng, còn có chút ủy khuất, giống như đứa bé bị người lớn trách mắng, bất lực mà ai oán.
Doãn Thiên Dã cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, trầm giọng nói: Anh không có! Cuối cùng, lại thêm một câu,
"Anh chỉ là lo lắng cho em!"
Em khó chịu quá!
Cô bi thương cúi đầu, gắt gao ôm chặt chính mình, dòng nước lạnh buốt từ trên vai cô chảy xuống, giống như lớp lụa mỏng bao lấy thân thể yếu ớt, cả người cô kịch liệt run rẩy.
Đột nhiên anh tắt nước, kéo cô toàn thân ướt đẫm nàng đứng dậy:
"Đi vào thay bộ quần áo khác đi, không là bị cảm đó!"
Tần Cảnh đứng lên, Doãn Thiên Dã giờ mới nhìn thấy áo T
-shirt dài và quần bò cô hoàn toàn ướt đẫm, dán dính trên cơ thể cô, đường cong nổi bật mà mị hoặc.
Anh không tự nhiên dời ánh mắt.
Tần Cảnh mâu quang chợt lóe, duỗi tay muốn ôm anh chờ bế, nhưng anh có chút chật vật nhanh chóng đứng dậy, cách xa khỏi cô, trong mắt như có phòng bị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!