Chương 4: (Vô Đề)

Mấy nữ nhân gặp Tập Vi Lam, không khỏi càng oán giận, càng lớn miệng khen ngợi Vi Lam thiện lương đơn thuần, lòng đầy căm phẫn thay cô ta bênh vực kẻ yếu, cũng đồng thanh chê bai Tần Cảnh dụng tâm hiểm ác, hành vi đáng khinh.

Tập Vi Lam mỉm cười như không có gì, kiên nhẫn nghe xong tất cả nịnh hót cùng phê phán, mới lo lắng nhíu mày, nhẹ lời khuyên nhủ:

"Có lẽ là áp lực do nhiệm cấp trên giao cho Tần Cảnh quá nặng, cô ấy cũng là bất đắc dĩ. Mọi người đương nhiên không thể hiểu được áp lực đó đến thế nào đâu!"

Một câu đơn giản mà gạt hết tội lỗi của Tần Cảnh, Tập Vi Lam quả thật là một đồng nghiệp giỏi lí luận.

Cô ta cười ấm áp mà thoải mái:

"Lại nói, ai cũng biết tấm hình đó là photoshop, chẳng hề ảnh hưởng gì đến tôi, ngược lại có càng nhiều fan lên tiếng ủng hộ tôi, gặp họa mà được phúc!"

Tần Cảnh đảo mắt, từ chối cho ý kiến.

Tập Vi Lam như cũ mỉm cười thân thiện, cuối cùng, bổ sung một câu,

"Có lẽ, đây là Tần Cảnh nghĩ ra kế sách"Tá hắc phản phủng

"! Các bạn đừng đoán mò!"

(Tá hắc phản phủng: kế hoạch tưởng chừng nhằm mục địch gây họa nhưng thực chất là nhằm tạo thuận lợi)

Mọi người đương nhiên không tin, nhưng người bị hại đã không nói gì, mọi người cũng không thể nhiều lời, nhao nhao thầm than Tập Vi Lam thực là quá lương thiện.

Tần Cảnh lần này càng không biết nên nói gì với Tập Vi Lam, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, sau đó tự ý xẹt qua vai cô ta, đi hướng thang máy.

Trong nháy mắt cửa thang máy sắp sửa khép lại, một cánh tay trắng nõn đưa ra ngăn lại, phịch một tiếng mở ra, Tập Vi Lam cười yếu ớt:

"Em có đồ để quên ở bãi đỗ xe, vừa vặn cũng muốn đi xuống."

Cửa thang máy lần nữa khép lại, Tập Vi Lam vẻ mặt chân thành mong đợi nhìn Tần Cảnh, làm cô một trận da đầu run rẩy, cảm giác như con gà con bị chồn nhìn chòng chọc, ánh mắt nửa ngày không chuyển sang người kia, cuối cùng chỉ có thể lúng túng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thủy tinh.

Sau một trận trầm mặc quỷ dị,

Tập Vi Lam mở miệng:

"Tần Cảnh, tấm hình này, là từ đâu ra vậy?"

Lời nói tựa hồ là thăm dò, lại không có chút thấp thỏm, bởi vì, vô luận chân tướng ra sao, tấm hình này chắc như đinh đóng cột là dùng Photoshop để vu cáo hãm hại.

Tần Cảnh mi tâm run rẩy một cái, lập tức liền không chút kiêng dè trả lời:

"Có người gửi bưu kiện nặc danh!" Vừa nói, Tần Cảnh mắt không chớp nhìn thẳng Tập Vi Lam.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn là đạm đạm mỉm cười như cũ, không có một tia dao động.

Tần Cảnh không thể không than thầm khả năng giữ bình tĩnh của cô ta, nhất là bộ dáng không thẹn với lương tâm. Nếu cô không biết trước nội dung vở kịch, biết bưu kiện chính là do Tập Vi Lam gửi đến, cô chắc chắn nhìn không ra được khác thường, thế nào cũng sẽ không hoài nghi nàng.

"Tần Cảnh, em cũng là hôm trước mới nghe nói An Nham chia tay với chị, em không nghĩ đến hai người hóa ra vẫn còn quan hệ, giữ bí mật được như vậy. Em thực không biết, chị nhất định phải tin tưởng em!"

Cô ta một mặt khoe khoang mình thắng, một mặt lại còn khờ dại nghĩ tới có thể đảm bảo không để lại ấn tượng xấu trong lòng Tần Cảnh.

Bất kỳ người nào cảm thấy cô ta không hoàn mỹ, đều khiến cô ta bất an như ngồi trên lửa.

Tần Cảnh hoàn toàn thông suốt, liếc mắt liền hiểu rõ ý nghĩ thực của Vi Lam, nhưng cũng thật sự là vô pháp lý giải tâm lý kì lạ của cô ta.

Cái nhìn của người khác với cô ta, quan trọng vậy ư?

Nhưng nói sao cũng được, trước kia Tần Cảnh bị cô ta theo cái dạng này mà khống chế thành ngoan ngoãn dễ bảo, mặc dù trở thành đá lót nền kiêm bia đỡ đạn cho cô ta thăng tiến, mà vẫn cảm thấy Vi Lam rất giỏi rất cường đại, mỗi ngày hâm mộ ghen tị hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!