Chương 38: (Vô Đề)

Tần Cảnh đần ra đủ một hồi, còn Việt Trạch mười phần tự nhiên đến ghế bên cạnh Doãn Thiên Dã ngồi xuống, tựa tiếu phi tiếu liếc Tần Cảnh ở đối diện một cái, tiện đà nghiêng đầu hỏi Doãn Thiên Dã:

"Chuyện quan trọng gì? Anh sắp kết hôn à?"

Tần Cảnh:... Người này mỗi lần gặp mặt đều không giống lần trước, so với lần đầu tiên gặp cũng quá là không giống đi!

Bất quá, cũng đúng, con người đều như vậy, đối mặt với những người khác nhau, sẽ có những biểu hiện khác nhau. Nơi này chỉ có Doãn Thiên Dã cũng một cái người trầm mặc như tường làm nền là cô, Việt Trạch đương nhiên là ở trạng thái buông lỏng.

"Kết hôn thì sẽ không báo cho chú!"

Doãn Thiên Dã cũng không phải dạng đứng đắn.

Việt Trạch cười cười, đột nhiên nhìn liếc sang Tần Cảnh, rõ ràng là cười, ánh mắt lại có cảm giác sắc nhọn:

"Nghe nói cô muốn sang làm đạo diễn cho Thịnh Hạ?"

Ừ!

Cố gắng nhé!

Đây là cái loại đối thoại không dinh dưỡng gì thế này!

Tần Cảnh không còn từ gì để nói, bạn nhỏ Việt Trạch, lúc bạn nhìn Doãn Thiên Dã ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến như thế, đến lúc nhìn tôi liền âm trầm ; nói chuyện với anh ta giọng điệu mềm nhẹ lại lười nhác như vậy, nói chuyện với tôi liền chuyển lạnh lùng không tự nhiên!

Tôi mới là nữ giới nhé, được chưa!

Hơn nữa, tôi cũng đâu có cướp đàn ông của anh!

Chả liên quan!

Tần Cảnh ngơ ngẩn, rất muốn nói: nếu không tôi tránh đi một chút trước nhé, cho các anh tự nhiên. Lời trong đầu còn chưa nói ra miệng, hai người này đã coi thường cô, bắt đầu tự nhiên luôn.

Đầu tiên là Doãn Thiên Dã đơn giản rõ ràng nắm điểm chính nói một chút tình huống hiện tại, sau đó Việt Trạch hỏi:

"Anh nghĩ ra cách gì?"

"Chúng ta thu mua lại Trường Ninh!"

Doãn tiểu cặn bã giọng điệu bình thản như là đang nói

"Chúng ta đi mua cây kẹo que đi!" vậy

"Chỉ là thu mua sao? Hừ, anh còn đang nghĩ chuyện khác đúng không?" Việt tiểu cặn bã giọng điệu cảm giác như là nói

"Hóa ra trên đời còn có kẹo que vị xà phòng a!"

... Tần Cảnh không thể đỡ được, hai người này lòng có linh tê thế là muốn làm sao?

Doãn tiểu cặn bã giảo hoạt nhếch môi, trong tròng mắt tối đen hiện lên tia âm lãnh:

"Khiến cổ phần trên tay cô ta biến thành giấy lộn hết thì thế nào?"

Việt tiểu cặn bã sờ sờ cằm, khóe môi cong lên một tia hứng thú dạt dào:

"Anh là nói phá sập Trường Ninh hả?"

Trước lúc đó, Tần Cảnh còn không kìm được xuất thần, thầm than hai người trước mặt này dung nhan yên tĩnh mà sinh động có thể nói là hoàn mỹ.

Mà câu nói nhẹ nhàng thoải mái này của Việt Trạch, khiến Tần Cảnh lập tức phục hồi tinh thần lại, khẩn trương nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!