Tần Cảnh mồm há hốc, nói không ra lời, cứ thế xoay người, đành chịu ngồi trở lại trên thảm trải sàn, tiếp tục xem tivi, cũng rốt cuộc tẩy được hết tâm tình khi nãy.
Cô cũng không biết rốt cuộc là làm sao, trước đây, cô còn lâu mới thèm quan tâm anh ta có quan hệ gì gì với ai ai nha!
Vậy mà hiện giờ lại quan tâm, sao lại như vậy?
Doãn Thiên Dã ánh mắt như cũ dán trên người cô, thấy cô phờ phạc rũ rượi cúi thấp đầu, gò má cũng vì buồn chán phình lên, nhìn qua trông quá chật vật.
Lần này hình như là thật!
Anh nhắm mắt lại, khó hiểu thật, lại cảm thấy đau lòng nhìn cô chật vật như vậy, nhịn không được duỗi tay vò rối tóc cô, thấp giọng nói:
"Đúng, tôi đúng là từng ở cùng phòng với cô ta, nhưng là, tôi và cô ta cái gì cũng chưa phát sinh!"
Tần Cảnh lập tức quay đầu lại, trong ánh mắt không thể tự ức chế được hiện lên một tia ánh sáng trong trẻo, nhưng lời nói ra thì, tràn đầy hiếu kỳ: Vì sao?
Doãn Thiên Dã:...
Này cái mặt tò mò này là gì đây? Cứ nhìn cái trạng thái thất thần đạm đạm của cô khi nãy, lúc này, cô phải là biểu cảm trút được gánh nặng chứ? Sao lại thành thuần túy hiếu kỳ?
Doãn Thiên Dã muốn điên!
Doãn Thiên Dã lần này sắc mặt không tốt: Cái gì vì sao?
"Tập Vi Lam xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, người ta tự động dâng lên tận cửa, thế nào mà lại cái gì cũng không phát sinh?"
Tần Cảnh một lần nữa nằm bò ở trên ghế sofa, tay nâng cằm,
"Quá không thể nào nói nổi!"
Doãn Thiên Dã thực nghĩ sút cô một cước, trách mắng:
"Không phát sinh chính là không phát sinh, em đang nghĩ lung tung gì vậy?"
Tần Cảnh sớm không nhìn anh, nghiêng đầu lầm bầm:
"Chẳng lẽ, là Tập Vi Lam quá thận trọng?"
Nhìn không giống nha!
Nói vậy là có ý gì?
Doãn Thiên Dã hận đến nghiến răng, anh trông giống dạng đàn ông cần cầu xin đàn bà lên giường hay sao?
Cô bình bình đạm đạm mấy câu nói suýt tý nữa bức anh điên, rốt cục nhẫn không được hừ một tiếng:
"Thận trọng? Tôi chỉ chưa thấy qua cô ta cởi mở vậy đâu!"
Tần Cảnh rất nghiêm túc nhíu mi, tiếp tục tiến hành suy luận logic:
"Tập Vi Lam đã rất cởi mở, mà kết quả là cái gì cũng không có phát sinh, chẳng lẽ..."
Tần Cảnh hồ nghi soi từ trên xuống dưới đánh giá Doãn Thiên Dã, kinh ngạc nói:
"Doãn Thiên Dã, là anh, kỳ thật không làm được phải không?"
Doãn Thiên Dã bị cô kích, lần đầu trong đầu sinh ra một ý nghĩ vô cùng tà ác, anh đột nhiên thực hết sức muốn hung hăng chà đạp cô, chà đạp đến khi cô ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, có được không nhỉ?
Anh trầm mặc đầy đủ ba giây, hơi hơi co lại, ánh mắt có chút âm u, cả người vươn hướng phía bên cô thêm một chút, nhẹ nhàng nắm cằm cô, ngón cái còn như vô ý mà có ý nhẹ nhàng vuốt ve:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!