Chương 31: (Vô Đề)

Doãn Thiên Dã liên tục kháng nghị suốt mấy ngày, nhưng bao nhiêu lần đều bị Tần Cảnh không chút lưu tình bác bỏ, lại bác bỏ!

Tần Cảnh cho lý do rất đơn giản, kịch bản này của cô chính là vì nhu cầu của những người cha đáng thương như Doãn Tùng mà làm theo, hình mẫu bại gia tử trong kịch bản chính là Doãn Thiên Dã.

Tuy rằng diễn viên khác có lẽ cũng sẽ diễn được tốt, nhưng Doãn Thiên Dã hoàn toàn có thể cứ bê nguyên chính mình lên diễn, như vậy sẽ nhanh chóng khơi thông cảm xúc cho Tần Cảnh và diễn viên khác các loại.

Tần Cảnh thành tâm thành ý nói:

"Thực sự, anh chính là vai nam chính hoàn mỹ trong lòng tôi!"

Doãn Thiên Dã:...

Anh cảm thấy câu nói này vốn thật lãng mạn mà nghe ra thế nào cũng giống mắng người!

Mặt anh tối sầm, kiên quyết cự tuyệt!

Tần Cảnh ủy khuất cúi đầu, đầy lo lắng thở dài:

"Tôi sợ diễn viên khác diễn không tốt, sẽ khiến tôi bốc hoả! Studio có nhiều người xem như vậy, mọi người khẳng định cho rằng tôi là một đạo diễn vô cùng hung dữ. Mà tôi vừa mới vào nghề, phải xây dựng hình tượng tốt đẹp chứ!"

Doãn Thiên Dã chịu không nổi nhất là cái dạng này của cô, mắt cụp xuống đầu cúi đúng 45 độ, trông y như một cô bé chịu ủy khuất bằng trời, đáng thương đến nỗi tim người khác thót lại một hồi.

Nha đầu này so với trước kia càng cần phải bảo vệ nha, haiz!

Lòng Doãn Thiên Dã đã mềm ra rối tinh rối mù, mà ngoài mặt hừ một tiếng thở hổn hển gắt:

"Thôi, đã không có ai muốn diễn, tôi đành cố gắng vượt khó mà giúp em vậy!"

Nhưng Doãn Thiên Dã không lâu sau liền phát hiện ra, anh đã lên nhầm thuyền cướp biển, mà lúc trước mấy lời giả mù sa mưa của Tần Cảnh, chỉ là, Cái!

Rắm!

Tần Cảnh ngày thường là một người làm việc vô cùng nghiêm túc, đến studio, lập tức biến thân thành ác ma.

Mũ lưỡi trai, áo pinky, giầy thể thao, duyên dáng yêu kiều, nhìn qua so với ai cũng tinh thần phấn chấn hơn. Nhưng cô gái này đã động vào công việc thì không hề thích cười, một ánh mắt xẹt qua cũng đủ khiến người ta trong nháy mắt khẩn trương gấp mấy lần.

Mấy chục người phân công cùng làm việc trong studio, mà cô, một câu nói liền có thể khiến cho tất cả mọi người lặng lặng ngắt như tờ.

Một cô gái nhỏ bé như vậy, mà chỉ cần mở miệng, thanh âm vô cùng lớn, nghe ra thì trong vắt mà đầy ôn nhu, vậy mà làm sao cái giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng vậy lại nói ra những lời dọa người chết khiếp được?

"Ánh đèn là ai phụ trách? Trước đây anh quay phim kinh dị đấy à?"

"Đạo diễn hình ảnh là ai? Từ góc độ này của tôi không thể xem được mặt diễn viên nào hét, chỉ có thể thấy... Đạo diễn hình ảnh, tay anh, rất cool, đút túi quần... Học Long Kỳ hả?..."

"Ánh sáng kiểu gì đây? Tại sao tường của bối cảnh sáng long lanh, mà mặt diễn viên thì đen thui như đống phân thế này?"

"Doãn Thiên Dã, anh là ngại ngùng hả? Bình thường anh hoang dã, đẹp trai, lạnh lùng, khí thế ép người đi đâu hết rồi? Anh diễn như vậy, người nào không biết cũng không thể nhận ra anh ngày thường là cái dạng này đâu, đừng căng thẳng thế, thả lỏng đi được không?"

"Doãn Thiên Dã, tôi cảm thấy, trong loại tình huống này, phải cười một chút mới càng có ý châm chọc đi?... Thôi, anh vẫn là khóc đi... Đúng, chính là kiểu cười không ra tiếng mà đau đớn đó!"

Mấy ngày nay, Doãn Thiên Dã ở trong lòng mặc niệm nhiều nhất là một câu này: con bà nó anh về sau mà còn tin một câu nào của Tần Cảnh nữa thì anh cũng tự đập đầu vào tường mà chết luôn!!!

Người được/bị Trâu Manh giới thiệu tới đây, chỉ nghe Trâu Manh nói cô gái này cứ làm việc là rất dọa người, nhưng cũng không ngờ dọa người lại đến mức đó;

Còn có vài người tạm thời tới đây giúp đỡ, vốn chính là nhân viên quản lý từ Trung tâm điện ảnh hiện đại và truyền hình của Doãn thị.

Trong đó còn có cả quản lý cao cấp, vậy mà suốt ngày bị Doãn Tùng sai tới đây toàn tâm toàn ý phục vụ Tần Cảnh.

Mấy ngày nay quay phim, đối với mấy người quản lý cao cấp như họ, ấn tượng vô cùng lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!