Tần Cảnh đứng ở cửa thang máy, qua cửa kính nhìn lại khuôn mặt chính mình, đây là thói quen mà Tần Cảnh
-trước lưu lại. Cô cũng tiếp thu ngọt như đường phèn.
Dù sao, phụ nữ làm việc nhất định chú ý nhất là dung nhan dáng vẻ mình.
Nữ nhân trên mặt kính đều là vị tươi mát, không ầm ầm khí phách, chỉ đơn giản áo sơ mi trắng với quần bò, nhưng lại tạo một loại kinh diễm khác biệt.
Tần Cảnh tối hôm qua ăn khuya xong, một chốc vẫn ngủ không yên, liền lật xem nhật kí và ảnh 3, 4 năm trước của Tần Cảnh
-trước, khi đó Tần Cảnh mới tốt nghiệp không lâu, tóc ngắn bỏ xõa, sơ mi trắng quần bò, ôm máy quay đi bôn ba khắp ngõ ngách của thành thị rộng lớn này.
Rất có hương vị của người sức sống bừng bừng.
Mà cũng là phong cách Tần Cảnh này rất thích!
Có tấm ảnh phía sau còn có hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp:
"Thiên Dã nói, chỉ có tôi có tài năng đem sơ mi trắng mặc vào vẫn tỏa ra sự mị hoặc mà cao quý. Chỉ là, gặp Việt Trạch rồi, cả đời này tôi không muốn mặc lại sơ mi trắng một lần nào nữa."
Tần Cảnh nghĩ đến đây, chỉnh chỉnh cravat trang trí màu đen trên cổ áo mình, thích thế nào thì cứ mặc thế ấy, làm gì phải nói là vì người nào nói cái gì gì mà xong rồi không thể thế nào chứ?
Nói về Việt Trạch, cô không khỏi nghĩ đến An Nham, tháng trước vừa mới chuyển đi bộ phận điện ảnh và truyền hình, hiện tại liền ngựa không dừng vó bắt đầu làm phó đạo diễn phim.
Còn ước mộng của cô chẳng biết phải đợi đến khi nào đây!
Có câu nói hình như là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cửa thang máy vừa mở, Tần Cảnh nhìn thấy An Nham, thế là, không hề điềm báo trước nhăn mày.
Hắn mặc âu phục thẳng tắp, tay cắm ở túi quần. hơi khẽ cúi đầu. Ánh mặt trời gần chính ngọ xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào sau lưng anh ta, khiến hình ảnh anh ta trở nên có chút hư ảo.
Rất có một loại hương vị đàn ông.
Nghe nói hiện tại lưu hành Diao ti đại nghịch chuyển. (kiểu như anh Hạ Hà Tịch trong Kế hoạch mai mối đó, kiểu incredible transformation ấy)
Bất quá,
Tần Cảnh nhịn không được nhếch môi, trong mắt cô, người này, chưa bao giờ thay đổi được gì.
An Nham ngẩng đầu nháy mắt, rõ ràng ngẩn ra, hiển nhiên, anh ta vốn không cho rằng sẽ gặp lại Tần Cảnh trong tòa nhà của Tinh Nguyệt. Cứ theo tức giận của cô, chắc chắn là từ chứa.
Cô ta tới đây làm gì?
Báo thù?
Ánh ta vô ý thức co mắt lại.
Tần Cảnh thấy được anh ta kinh ngạc, u u cười (cười lạnh), xem ra Tập Vi Lam không có thẳng thắn thành thật lắm với An Nham a!
"Rất kinh ngạc sao? Chẳng lẽ, Vi Lam không có báo với anh tôi đến"Chuyện ngôi sao
"? Không chỉ thế, cô ta còn nhờ Lục Nhã bạn cô ta đem công tác quản lý"Chuyện ngôi saogiao cho tôi đấy!
An Nham giật mình, anh ta thực sự là không biết chuyện này, hơn nữa, Vi Lam thực ra cũng không hề nói với anh ta.
Nhưng anh ta cũng rất vui sướng nghĩ lại, Vi Lam thiện lương quá, không những rộng lòng tha thứ cho Tần Cảnh mà còn lấy ơn báo oán!
Có lẽ vì anh ta không chỉ một lần nói với Vi Lam hi vọng cấp trên nghiêm trị Tần Cảnh, Vi Lam sợ anh ta lòng oán hận làm dại dột, mới giấu hắn giúp Tần Cảnh đi?
Nghĩ đến Vi Lam lại là người thuần chân như vậy, trong lòng An Nham thực cảm thấy một sự mười phần hổ thẹn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!