Chương 17: (Vô Đề)

Hôm đó sau một hồi nói chuyện các loại, Tần Cảnh mới biết, Việt gia cũng là thế giao với Doãn gia, Doãn Thiên Dã và Việt Trạch từ nhỏ tới lớn đánh nhau, tự nhiên quan hệ không tầm thường.

Mà trước Tần Cảnh và Việt Trạch chưa từng gặp mặt, là bởi vì nhà Việt Trạch gia không ở khu này, lại thêm hắn từ nhỏ đã bị tống vào quân đội, lúc có thời gian tới gặp Doãn Thiên Dã, cũng đều bỏ qua các bạn gái của hắn.

Cho đến khi hắn trở lại từ sau thời gian nhập ngũ, có thể chơi đùa được với Doãn Thiên Dã, bạn gái của Doãn Thiên Dã lại không phải Tần Cảnh.

Sinh nhật bà nội, cả gia đình mọi người đều thật vui vẻ.

Buổi tối, Tần Cảnh về đến nhà, đã đến mười một giờ. Lúc bước vào cửa nhìn vào gương lại thấy trên cặp tóc bên tai mình lại có một bông hoa anh đào.

Phấn trắng nõn nà, thập phân khả ái.

Cô mới nghĩ đến, chắc hẳn là Doãn Thiên Dã gài lên đi.

Cô bật cười, đang chuẩn bị gỡ xuống, thì chuông cửa vang.

Mở cửa, liền nhìn thấy Việt Trạch, bộ mặt thanh tuấn đạm mạc nhìn cô.

Tần Cảnh:

"Ách, anh đến đây à?..."

Hắn không có trả lời, chỉ là yên lặng nhìn cô.

Muộn lắm rồi! Tần Cảnh không có nghĩ mời hắn vào nhà, mà hắn, cũng không có ý nghĩ muốn bước vào.

Cô... Hắn theo thói quen nhẹ nhàng nhíu mi, có vẻ như đang nghĩ cái gì rất khó mở miệng nói được,

"Tôi... Tôi là đến muốn hỏi cô một chuyện này!"

Chuyện gì vậy?

Tần Cảnh bị bộ dạng này của hắn làm cho có chút mạc danh kỳ diệu. (mạc danh kỳ diệu: bất ngờ, không hiểu được)

Hắn cười ra một tiếng, giống như đang tự cười nhạo thái độ bối rối của chính mình:

"Cô, cô và Doãn Thiên Dã có quan hệ gì vậy?"

"Không có quan hệ gì cả!"

Tần Cảnh phản xạ có điều kiện đáp lại, nói xong, lại thẩy có điểm không đúng. Cô tuy rằng không có nghĩ có quan hệ gì với Doãn tiểu cặn bã, nhưng về lý mà nói, cô và Doãn tiểu cặn bã kĩ thật cực kì có quan hệ —— bạn học, bạn cùng trường, có mẹ là đôi bạn thân, bản thân cũng là bạn thân, lam nhan tri kỷ, thanh mai trúc mã, người yêu, bạn trai cũ, bây giờ là thuộc hạ...

Cho nên, nói xong câu kia, lập tức Tần Cảnh lại bồi thêm một câu:

"Ách, kỳ thật, thực ra là khá có quan hệ."

Việt Trạch con ngươi thu lại:

"Cô, cô sẽ không phải là, cái người từ nhỏ cùng trưởng thành với cậu ấy, bạn gái cũ của cậu ấy đi?"

Tần Cảnh không nghĩ thừa nhận, nhưng vẫn là gà con mổ thóc trên đất gật đầu.

Việt Trạch vẻ mặt vô nại giật mình:

"Hóa ra cậu ấy nói vẫn là"Tần nha đầu

", tôi lại từ nhỏ đều không hiểu cậu ấy nói"Thân nha đầulà ýRất thânhay làVừa nhắc tới đã muốn hôn. (thân ở đây, chữ thân thứ nhất hẳn là thân thiết rồi, còn chữ thứ hai là thơm, hôn)

Tần Cảnh cười hì hì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!