Chương 15: (Vô Đề)

"Ô, đại minh tinh của chúng ta cũng tới!" Doãn nãi nãi cười tít mắt, còn không chờ cô ta ngồi xuống, liền hỏi,

"Đúng rồi, dạo này ta xem cái phim của cháu, cái"Nếu như có tình yêu

", ngày nào cũng chờ phim đến khổ, cháu nói luôn cho ta đi, kết cục cuối cùng là thế nào?"

Tần Cảnh sửng sốt, trời, bà nội còn có thể theo dõi cái dạng phim thần tượng tuổi teen này cơ á?

Tập Vi Lam ngọt ngào cười:

"Bà ơi, không thể tiết lộ được! Đây là quy định của ê -kíp làm phim."

Tập Quyên cũng khen ngợi:

"Xem ra Doãn nãi nãi tâm tình vẫn là rất trẻ trung nha!" Mọi người cũng cùng đùa với bà rất vui vẻ.

Tần Cảnh bất động thanh sắc lườm Doãn Thiên Dã một cái, có vẻ từ lúc Tần Chính Tập Vi Lam đến hắn liền không nói chuyện gì hết, chỉ trầm mặc ngồi ở một bên.

Không biết là bởi vì vừa rồi vừa bị lôi ra đánh, hay là...

Tần Cảnh lại nhìn thoáng qua Tập Vi Lam, cô ta chính là dạng con cháu thảo trưởng bối thích, còn làm nũng còn thân thiết, mấy câu liền dỗ dành lòng người.

Cô ta hình như vừa mới bước vào cửa đã liếc nhìn Doãn Thiên Dã, sau đó lập tức quay sang nói nói cười cười nịnh hót bà nội Doãn.

Mà Doãn Thiên Dã từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn cô ta!

Hai người này thực quái lạ!

Tần Cảnh không thể cùng như Tập Vi Lam nói chuyện, quá dị, chỉ có thể ngồi hóng bên ngoài như quân nhân đào ngũ, thẳng đến lúc, cô thấy Doãn Thiên Dã đi ra ngoài.

Tần Cảnh cảm thấy ở chỗ này cũng không được tác dụng gì, không thể hóng chuyện bát quái, thế là cũng cùng chuồn đi ra hậu viện.

Đi đến hậu viện, liền gặp Doãn Thiên Dã ngồi trên bậc thềm khác, dưới cây anh đào, đang đùa với chú chó con Samoyed màu trắng.

Uy! Tần Cảnh đi qua ngồi xuống,

"Anh làm sao có vẻ là lạ, tâm tình không tốt à?"

Doãn Thiên Dã không biểu cảm gì liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đùa với chó: Không có!

Tần Cảnh hơi ngây ra, hắn giọng điệu rất bình thản, thực là không có tâm tình không tốt.

Đã như thế, mắt cô sáng lên, hắc hắc:

"Không có tâm tình không tốt, thế tôi hỏi đây, anh chạy ra đây làm gì? Có phải là muốn tránh mặt Tập Vi Lam?"

Doãn Thiên Dã mờ mịt liếc cô:

"Tôi tránh mặt cô ta? Đây là nhà tôi cơ mà!" Cuối cùng, nói,

"Chỉ là mấy lời khách sáo như vậy, tôi vừa nghe đã thấy lỗ tai đau!"

A! Tần Cảnh mộc mộc ứng nhất thanh (hình như là phản xạ thốt lên), nghĩ nghĩ, lại hỏi,

"Lúc trước là anh đá cô ấy, hay là cô ấy đá anh?"

Doãn Thiên Dã lần này nghiêm túc chú ý quay đầu lại, nhìn lại cô.

Buổi sáng, ánh mặt trời thưa thớt mà mạnh mẽ xuyên qua, lấp lánh, nhuộm thành từng tầng ánh sáng trên những sợi tóc ngắn của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!