Chương 6: Học sinh đặc chiêu

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Cốm

Nguồn:

o viện Phiêu Miểu vô cùng to lớn, nhất là đảo Hạ Viện, là một nơi cực kỳ có khí thế, nó có thể tiếp nhận tới mười vạn học sinh nội trú ở lại. Lúc này ở phía đông nam của đảo Hạ Viện, tại vị trí Không Cảng có mấy chục khinh khí cầu hình thuyền cực lớn đang đỗ.

Ở đây đang có số lượng học sinh nhiều không đếm xuể, họ mang theo tò mò và phấn khởi, xách túi hành lý từ trên phi thuyền đi xuống, tuy rằng âm thanh ồn ào, nhưng phần nhiều lại là tiếng cười nhuốm màu vui vẻ.

Những người này, đều đến từ những vùng miền khác nhau của Liên Bang, lần này thi vào làm học sinh của Đạo viện Phiêu Miểu.

Trên boong thuyền của một trong các khinh khí cầu hình thuyền, nhóm người Vương Bảo Nhạc đến từ thành Phượng Hoàng đều đang lấy hành lý, cả bọn đều rất hưng phấn, khi ngước xem trời xanh mây trắng, nhìn về học hệ trên các đỉnh núi chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm trạng tràn đầy chờ mong không thốt lên lời.

Chỉ là so với việc tinh thần bọn họ mạnh mẽ phấn chấn, lúc này lão y sư bước ra từ Chủ Các Nội cùng với mấy vị lão sư kia, nét mặt mỗi một người đều có chút kỳ lạ, bọn họ hôm nay đối với đoàn học sinh đến từ thành Phượng Hoàng này đã rất quen thuộc.

Đặc biệt quen thuộc chính là Vương Bảo Nhạc, bởi vậy không cầm lòng được nhìn hắn nhiều thêm vài lần.

Một màn này lập tức bị Vương Bảo Nhạc, một người đã quen nhìn mặt đoán ý chú ý tới, chớ thấy hắn đang đưa mình lẫn trong đám người, nhưng thật ra hắn vẫn luôn quan tâm tới thành tích kiểm tra của mình, mỗi giây phút đều để ý tới chỗ lão sư đang đứng, bởi thế mới nhìn ra được chỗ bất thường.

- Bọn họ sao cứ toàn nhìn mình.... lẽ nào là vì thành tích kiểm tra mình quá mức nghịch thiên? Haha, nhất định là vậy.

Vương Bảo Nhạc nhất thời bị kích động, chỉ là trong lúc kích động này cũng có một chút nghi ngờ. Bởi vì là trong nhóm lão sư kia, có một ông râu dê, lúc ánh mắt rơi trên người hắn, dường như mang theo chút căm uất.

- Tình huống gì đây....

Trong bụng Vương Bảo Nhạc hoài nghi, cảm thấy bộ dạng ông râu dê kia dường như có chút vấn đề, chưa đợi hắn cẩn thận suy xét, tất cả lão sư ở bên trong, bao gồm cả ông râu dê đã bước thẳng đến chỗ bọn họ.

- Trần Tử Hằng, ngươi tới đây, ta dẫn ngươi đi đăng ký

Theo tới gần, trong nhóm lão sư có người đi nhanh lên vài bước, mở lời với người thiếu niên áo đỏ.

Trần Tử Hằng như có điều suy nghĩ, sau khi gật đầu đi tới, liền bị lão sư kia trực tiếp dẫn đi. Có thể thấy được hai người vừa đi vừa nói chuyện, trông có vẻ vị lão sư kia dường như đang cố hết sức giới thiệu cái gì đó.

Vương Bảo Nhạc chứng kiến việc này, ánh mắt chợt sáng ngời, hô hấp tức khắc có chút dồn đập, hắn có chút suy đoán, thầm nghĩ trừ khi thành tích trong đợt kiểm tra tại thời khắc này bắt đầu phát huy tác dụng.

Vì vậy tim hắn đập rộn lên, mang theo chờ mong, ưỡn thẳng ngực, hắn chỉ sợ những vị lão sư kia không nhìn thấy mình.

- Hứa Lưu Sơn, ngươi đi cùng ta.

- Liễu Đạo Bân, ngươi tới đây.

Rất nhanh, những vị lão sư đồng loạt mở miệng, gọi lên từng cái tên, đem tất cả bọn họ gọi ra rồi dẫn đi.

Một màn này, nhất thời khiến nhịp tim của mỗi người đều đập rộn lên, bọn họ cũng đã nhìn ra, những người được điểm danh, hiển nhiên đã đạt thành tích tốt trong bài kiểm tra và được những lão sư này đánh giá cao, bởi vậy mới dẫn đi trước, vì học hệ của bọn họ, ném ra một nhành ô liu.

Đáy lòng Vương Bảo Nhạc đắc ý, mặc dù chưa nghe thấy lão sư kêu tên mình, nhưng hắn rất tự tin với thành tích của bản thân, cảm thấy càng về sau, hẳn càng là người xuất sắc, thậm trí còn chờ mong rất mãnh liệt đối với người lão sư nào đó đánh giá cao hắn.

- Nếu như tất cả lão sư đều nhìn trúng mình, mình nên làm sao, ai ôi, đau đầu quá, không biết nên chọn thế nào nữa.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc sung sướng, ngẩng đầu ưỡn ngực. Chỉ là hắn đợi rất lâu, thấy cả Đỗ Mẫn cũng đã bị gọi đi, mấy trăm người học sinh bên cạnh, lúc này chỉ sót lại ước chừng tám phần, hắn có chút bối rối.

- Không thể nào!

Vương Bảo Nhạc xoa xoa mồ hôi trên trán, khó mà bình tĩnh.

Nhất là nhìn thấy những vị lão sư kia không ngừng dẫn người rời đi, lúc này ở lại đã chẳng còn mấy vị. Đến lúc tất cả lão sư đều đi gần hết, ngay cả lão y sư, sau khi liếc mắt nhìn hắn thì cũng rời đi.

Bấy giờ chỉ còn lại ông râu dê mang vẻ mặt như người khác thiếu tiền mình, Vương Bảo Nhạc cảm thấy trước mặt mình tối đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!