Đêm hôm đó Tiểu Đạo phải dốc hết bản lĩnh ra để tổ lái qua vụ này trong biết bao lời yêu cầu của những người theo dõi live stream, lại còn phải hứa thêm một đống điều kiện nữa mới đổi thành để hắn chia ra vào phòng Dung Nham nhiều đợt.
Khi đi vào trong phòng Dung Nham xong thì hắn ngồi xuống, cảm nhận nhiệt độ cực cao ở xung quanh, nước mắt vừa mới trào ra khỏi hốc mắt đã lập tức bốc hơi, hắn run rẩy giơ máy ảnh lên.
- Các đồng chí, Tiểu Đạo đã vào trong phòng Dung Nham rồi, các bạn cứ yên tâm, không phải là 37 cái hỏa tiễn thôi à, ta nhất định có thẻ hoàn thành!
Nhưng hắn vừa mới nói xong thì đột nhiên trong kênh live stream của hắn có một người mới nhảy vào theo dõi, tên của người này rất ngầu, tên là... Ba Của Tổng Thống Tương Lai.
Hắn vừa mới vào đã trực tiếp quăng tận 10 cái hỏa tiễn, tiếng vèo vèo vèo vang lên liên hồi, sau đó hắn còn nhắn.
- Tiểu Đạo cố lên nhé, tặng ngươi 10 cái hỏa tiễn nè, thêm 10 canh giờ nữa nha!
Tiểu Đạo lập tức há hốc mồm, bình thường hắn thích hỏa tiễn lắm, nhưng lúc này chui vào trong pd này ngồi thì hắn thật sự không muốn có thêm hỏa tiễn nữa rồi, nhưng hắn cũng biết rõ người dám một lần tặng đến 10 cái hỏa tiễn thế này nhất định là nhà giàu, thế nên cắn răng vội cảm ơn.
- Cảm ơn Ba Của Tổng Thống Liên Bang... đã tặng hỏa tiễn cho Tiểu Đạo...
Hắn mới nói được một nửa đã thấy cái tên này nghe kỳ kỳ, sau khi kiên trì đọc xong thì có vẻ Ba Của Tổng Thống Liên Bang rất vui, không ngờ lại tặng thêm 10 cái hỏa tiễn...
Sau khi tặng xong thì Ba Của Tổng Thống Liên Bang không ngồi lại lâu, nhanh chóng logout, chỉ để lại Tiểu Đạo ngồi đó vừa mừng vừa sợ...
Cùng lúc đó, trong vòng một đêm mà chuyện Vương Bảo Nhạc lên chức trở thành học thủ của linh thạch học đường đã lan ra khắp hệ Pháp Binh, khiến cho nhiều người bàn tán và coi trọng hắn hơn.
Đồng thời tất cả học sinh của hệ Pháp Binh đều hiểu rõ, từ nay về sau, những nhân vật quyền lực trong hệ Pháp Binh đã bớt đi một tên Khương Lâm, có thêm một Vương Bảo Nhạc!
Bên ngoài cũng chấn động trước tin tức Vương Bảo Nhạc trở thành hoc thủ. Sáng hôm sau, Vương Bảo Nhạc đứng trước cái gương trong động phủ của mình, mặc bộ đạo bào học thủ màu tím kia.
Cảm giác được mức độ cao cấp của chất liệu cũng như độ uy vũ của nó đều ăn đứt học bào đặc chiêu, hắn hất cằm đứng soi gương cả buổi trời.
Nhìn bản thân tròn vo ở trong gương, trong mắt Vương Bảo Nhạc cứ như có kèm theo kính lọc vậy, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, còn làm dáng đủ kiểu, càng nhìn càng thấy bản thân mình uy vũ bất phàm.
- Ôi đẹp trai quá đi thôi, dáng dấp mi nhon, học hành lại tốt, đúng là ưu tú khỏi chê! Chính mình cũng phải sùng bái bản thân mình đây!
Vương Bảo Nhạc đứng tự luyến một hồi, cầm lòng không đậu lấy một túi đồ ăn vặt ra, vừa nhai vừa tiếp tục soi gương, khi thì nhìn nghiêng một bên mặt, lúc lại nghiêng người... Thưởng thức dáng người hoàn mỹ của mình với đủ mọi góc độ.
- Đúng là ngưỡng mộ bộ đạo bào học thủ này quá đi mất, nếu nó mà có linh trí thì nhất định cũng cảm thấy được khoác lên người một anh chàng đẹp trai hết nấc như mình chính là vinh hạnh của nó!
Sau khi ăn uống thỏa thuê xong, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi động phủ, tiến thẳng về phía học thủ các ở linh thạch học đường, bắt đầu ngày đầu tiên sống kiếp học thủ của hắn.
Một đường đi tới, tất cả các học sinh nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đều dừng bước, cung kính chào hỏi, thật sự là quyền lực của ba vị học thủ quá lớn, mặc dù đều phụ trách bộ viện kỷ, thi thoảng cũng có xích mích nhỏ với nhau, nhưng nói chung thì vẫn có thể được làm theo ý mình.
Những kẻ vi phạm viện kỷ bị học thủ các bên nào bắt được thì bên đó có quyền xử phạt tuyệt đối, cho nên đối với học sinh bình thường mà nói thì tuyệt đối không thể đắc tội với học thủ, thậm chí nếu được học thủ giúp đỡ đôi chút thì có thể sống rất thoải mái ở bên trong học viện.
Lần lượt dược người ta chào hỏi như thế thì trong lòng Vương Bảo Nhạc sướng khỏi nói, nhất là khi nhìn thấy có rất nhiều bạn học nữ đãi giọng chào hỏi mình ngọt lịm thì Vương Bảo Nhạc hưng phấn hẳn lên, ánh mắt cũng sáng hơn hẳn, lại càng cảm thấy thân phận học thủ này đúng là tuyệt vời.
Vậy nên hắn cũng cười toe toét chào hỏi lại, cảm thấy hôm nay ánh mặt trời vô cùng rạng ngời, bầu trời cũng xanh hơn hẳn.
Mang theo tâm tình cực kỳ tốt này, Vương Bảo Nhạc đi tới học thủ các ở linh thạch học đường. Vừa mới tới gần thì hắn đã trông thấy bên ngoài học thủ các kia có hơn 70 đốc tra đang đứng thẳng hàng ở đó, trong nháy mắt khi phát hiện Vương Bảo Nhạc xuất hiện thì đám người này lập tức chào hỏi, âm thanh vô cùng vang dội.
- Chúc học thủ buổi sáng tốt lành!
Hơn 70 đốc y áo đen xoay người đều răm rắp, đồng thanh hô vang lập tức khiến cho không ít học sinh đang đi ngang phải ghé mắt nhìn, sau đó ghé tai nói nhỏ.
- Chào các bạn học!
Vương Bảo Nhạc tằng hắng một tiếng, lúc này hắn chắp tay sau lưng, bước vào học thủ các trong lúc hơn 70 đốc tra ở đây đang rúm ró vì sợ, trong quá trình đi từ cửa học thủ các đến phòng học thủ của hắn thì đám đốc tra kia đều xun xoe theo sát hầu hạ.
- Học thủ, ngài tới sớm thế này chắc là chưa ăn sáng đúng không, ta đã mua để sẵn trên bàn cho ngài rồi đó.
- Học thủ, quê của ta ở thành Võ Di, có đặc sản là linh trà, ta đã pha sẵn cho ngài rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!