Phốc! Phốc!
Yên tĩnh trong hắc ám, đột nhiên vang lên vài đạo thanh âm, giống như tiếng nước bị lửa đun sôi, ùn ụt vang lên.
Tịch Thần ngẩng đầu, theo thanh âm nhìn khắp nơi, cuối cùng bị một chỗ phát ra ánh sáng le lói hấp dẫn.
Ở chỗ hành lang dài dòng hắc ám này, bỗng nhiên thấy được ánh sáng, đó là một kiện sự tình làm cho người ta vui sướng và hi vọng.
Nhưng mà Tịch Thần lại cảm giác chỉ có quỷ dị.
Ý niệm vừa chuyển, ma pháp trượng đã xuất hiện ở trên tay, nàng chầm chậm cẩn thận hướng tới chỗ có ánh sáng mà đi tới.
Thật ra hành lang này cũng không có bao nhiêu lớn, hai bên hẹp dài, thỉnh thoảng còn rung lên chấn động.
Nếu không phải tinh thần lực bắt giữ, bằng mắt thường rất khó phát hiện.
Khoảng cách khe hở ánh sáng chỉ có vài chục bước, Tịch Thần luôn ở trong trạng thái căng chặt thần kinh.
Sương đen âm trầm ập vào mặt, Tịch Thần theo bản năng dựng lên cái chắn tinh thần lực, hơn nữa thuyên chuyển một tia hắc ám ma lực vào đó.
Nhận ra khí tức quen thuộc, sương đen không có mạnh mẽ công kích, an tĩnh bị bài trừ ở bên ngoài.
Đứng ở bên ngoài hai mét, Tịch Thần cũng có thể thấy rõ hoàn cảnh nơi này.
Không gian xoắn ốc vặn vẹo, nhìn vào liền cho người ta có một loại cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Trên lớp da tầng phía trên nổi các loại mụn mọc xấu xí, thỉnh thoảng tiết ra d1ch nhờn màu trắng sữa.
Không gian xung quanh có chấn động nho nhỏ, lớp da theo tần suất co thắt lại.
Loại chấn động này giống như là động vật ở hô hấp.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tịch Thần hơi nheo lại.
Ở trung tâm lốc xoáy, một đoàn ánh sáng nho nhỏ bị sương đen bao lấy, thông qua khe hở mà lan tràn dật tán ra ngoài, cho nên mới bị Tịch Thần phát hiện.
Sương đen cấu thành những sợi dây thừng thô to đem ánh sáng duy nhất quấn quanh, không ngừng siết chặt.
Nhưng mạt ánh sáng kia cũng không chịu thua, một mực chống cự, muốn tránh thoát đi ra ngoài.
Hai loại năng lượng cứ thế giằng co, ai cũng không nhường ai một bước.
Tịch Thần nhạy cảm bắt được một cỗ tinh thần lực cường hãn.
Không phải đồ vật khó lường gì, mà chân chân thật là tinh thần lực của nhân loại.
Tịch Thần hơi trợn to hai mắt, tràn đầy ngạc nhiên.
Thế gian thiên kì bách quái nhiều không kể xiết.
Chính là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi gặp nhiều sự vật kì lạ như thế.
Tịch Thần cũng coi như được mở mang tầm mắt.
Nàng không khỏi trầm tư một lát, sau đó phân ra một tia tinh thần lực, cẩn thận chặt chẽ tránh đi sương đen, len lỏi tiếp cận ánh sáng.
Bởi vì có khí tức quen thuộc, nên sương đen cũng không có phòng bị Tịch Thần.
Vốn dĩ lực lượng của hai bên là ngang tài ngang sức, nhưng mà Tịch Thần như vậy thêm vào khiến cho cân bằng bị đánh vỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!