Chương 45: Thực Mộng Thú 2

Tịch Thần bừng tỉnh lại, trước mắt hình ảnh đã chuyển đổi, giống như nàng chỉ là hôn mê một giấc, thiên địa đã hoàn toàn thay đổi.

Mà nàng, không có cảm giác được khác thường, chỉ cho rằng đó là hiển nhiên như thế.

Nàng lúc này, đứng ở đường phố thênh thang, bên tai tràn ngập các loại tiếng kêu, thập phần hỗn loạn bất kham.

Tiếng binh khí va chạm đâm vào huyết nhục, tiếng thống khổ la hét, tiếng th ở dốc bất lực,…

Nàng không phân biệt được đây là trường hợp như thế nào, ngây ngốc bị một bàn tay ấm áp lại mang theo khẩn trương kéo đi.

Cảnh tượng này, dường như đã từng quen thuộc…

Ánh nắng gay gắt chiếu rọi, nhưng Tịch Thần lại không cảm nhận được ấm áp, chỉ có lạnh lẽo đến tột cùng.

Tịch Thần không khỏi nghiêng ánh mắt nhìn lên.

Mẫu thân một tay ôm nàng, đem nàng bảo vệ đến chặt chẽ, một tay khác cầm kiếm chém giết.

Huyết tinh bắn lên vạt áo trắng tinh của mẫu thân, vẽ nên vài đóa bông hoa tuyệt diễm, Tịch Thần không nghĩ ra từ để diễn tả nó, chỉ có thể tóm tắt ngắn gọn bằng vài chữ

- đó là bông hoa của sự giết chóc.

Nàng chưa bao giờ từng biết, mẫu thân cũng có lúc hung hãn uy nghiêm, sát phạt đáng sợ như lúc này.

Cứ việc bị che chắn, nhưng địch nhân bị giết quá nhiều, máu tươi bắn lên càng thêm nồng nặc, Tịch Thần muốn làm như không ngửi thấy cũng không được.

Tanh ngọt, lạnh lẽo!

Tịch Thần đầu óc thanh tỉnh vài phần.

Phanh!

Tiếng trọng vật đột nhiên rơi xuống, nện ở trên mặt đất, cuốn lên một mảnh bụi mù.

Cánh tay ôm nàng hơi siết chặt, Tịch Thần nghe thấy tiếng kinh hô thất thố của mẫu thân:

"A Phong…!"

Tịch Thần vừa ngẩng đầu, một mảnh huyết sắc ánh vào mi mắt.

Thân ảnh cao lớn vĩ ngạn của phụ thân lúc này vô lực nằm trên mặt đất, quanh thân y phục rách nát, khóe miệng không chừng chảy ra máu tươi, ánh mắt phẫn nộ nhìn nam nhân mặc giáp phục cách đó không xa mười bước.

Mẫu thân mang theo Tịch Thần chạy tới, đôi tay run rẩy đỡ lên phụ thân, miệng không ngừng kêu:

"A Phong… chàng không sao chứ?"

Phụ thân nương theo cánh tay của mẫu thân mà ngồi, dùng ánh mắt trấn an mẹ con các nàng, theo sau phẫn hận trừng mắt nhìn nam nhân đối diện:

"Thương Nghiêu! Ngươi âm hiểm!"

Người tên Thương Nghiêu có một đôi mắt hình tam giác tràn đầy tính chiếm dục, lúc này hắn đem ánh mắt chú ý nơi này, nhìn đến gương mặt mỹ lệ của mẫu thân, trong mắt có điên cuồng si mê, hắn cười lạnh nói:

"Ha ha! Ngự Phong, thật không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.

Thế nào, cảm nhận được thất bại là tư vị như thế nào đi! Một nhà ba người… cảnh tượng biết bao nhiêu tốt đẹp, đáng tiếc…"

Nghĩ tới cái gì, Thương Nghiêu ánh mắt hưng phấn, chậc lưỡi nói:

"Chậc! Ngự Phong, dù sao ngươi cũng sống không được bao lâu nữa, hay là ngươi yên tâm đi đi, nữ nhi cùng nương tử của ngươi, để ta thế ngươi chăm sóc ha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!